Mùa thu năm 1982, mới qua Quốc Khánh được hai ngày, không khí lễ hội vẫn còn vương vấn khắp Đông Châu. Các quán ăn quốc doanh lâu đời vẫn còn chương trình khuyến mãi, mỗi bàn đều được tặng một đĩa củ cải chua cay.
Vì đang là giờ cơm trưa nên khách sạn đông nghịt người.
Bên trong khách sạn có ba quầy phục vụ, mỗi quầy đều có một nhân viên đứng quầy. Họ vừa lớn tiếng gọi khách đến lấy đồ ăn, vừa gấp rút báo món mới cho bếp trưởng phía sau.
Nhìn hàng dài người xếp trước mặt, nhân viên phục vụ chỉ thấy bực bội.
Nếu không phải nội quy cấm cằn nhằn khách, chắc họ đã nổi đóa từ lâu.
‘Gấp cái gì mà gấp! Không thể đi ăn trễ một chút sao? Cứ như muốn vắt kiệt sức người khác vậy! Từ sau lễ Quốc Khánh đến giờ có lúc nào được nghỉ ngơi đâu. Chỉ vì một đĩa củ cải miễn phí mà ai cũng tranh thủ đến ăn cho bằng được!’
Nhưng thái độ khó chịu của nhân viên chẳng mấy ai để tâm. Khách hàng đã quá quen với điều đó. Được ăn ngon thì chịu khó một chút cũng chẳng sao. Có những món dù có tiền cũng không mua được. Mấy năm trước, quán Phú Cường có bán sủi cảo nhưng giữ lại dùng riêng, không bán đại trà. Giờ vật tư dồi dào hơn, đi ăn còn được tặng thêm món khai vị.
Chỉ là giá ở đây thật sự không rẻ. Nếu không phải vì không khí nhộn nhịp, chắc cũng không ai nỡ bỏ tiền ra ăn.
Gọi thêm hai ba món là đã mất gần một phần ba lương của công nhân bình thường, đủ cho cả nhà sống nửa tháng.
…
"Rẻ quá trời!"
Ở quầy bên cạnh, Tô Tầm vừa nhìn thực đơn trên bảng đen vừa cảm thán.
Tính sơ sơ, chỉ với mười đồng đã có thể ăn một bữa tiệc linh đình, đầy đủ cá, thịt, tôm, cua. Nếu là ở thời đại trước đây của cô, ai mà tin nổi?
Nhưng bây giờ, thực đơn ấy lại đang bày ngay trước mắt cô.
Tất nhiên, thu nhập lúc này cũng thấp hơn nhiều. Suy nghĩ "rẻ quá" của cô cũng chỉ là xét theo tài sản trước kia của mình mà thôi.
‘Haiz... Nếu có thể đem số tiền mình kiếm được trước đây về thời đại này thì tuyệt biết mấy. Đúng là thiên đường mà!’
Nhưng khi thò tay vào túi, Tô Tầm chợt nhận ra một sự thật phũ phàng:
‘Đừng nói mười đồng, ngay cả một xu cô cũng không có.’
Khóe miệng cô co giật, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
‘Ai mà ngờ được mình lại thảm thế này chứ? Không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào một thân xác không xu dính túi.’
…
"Ký chủ, người sao vậy?"
Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô.
À, đúng rồi, cô còn có một cái hệ thống.
Tô Tầm nhếch môi, trả lời trong đầu:
"Không có gì. Ta đói, nhưng không có tiền."
"A, vậy cô mau làm cho ai đó ghét cô đi! Chỉ cần có một người chán ghét cô, cô sẽ nhận được 100 đồng. Mà là đô-la đó nha!"
Tô Tầm: ...
Có ai xui xẻo như cô không?
Hệ thống của người ta thì yêu cầu làm việc tốt, hệ thống của cô thì bắt cô đi gây thù chuốc oán.
Chỉ cần có người ghét cô, cô sẽ được thưởng 100 đô.
Sở dĩ thưởng bằng đô-la, là vì thân phận hiện tại của cô là một du học sinh vừa về nước.
Nhưng phần thưởng này không dễ nhận.
Thứ nhất, trong vòng ba năm cô phải đạt được "Vạn Người Ghét", tức là bị ít nhất mười ngàn người ghét. Nếu không đạt được, cô sẽ bị ép quay về thế giới cũ. Nếu thành công, cô có thể chọn ở lại hoặc trở về, hoàn toàn tự do.
Thứ hai, cô không được phép làm hại ai. Cô chỉ có thể khiến người ta khó chịu hoặc không ưa cô mà thôi.
Hệ thống này vốn do một người từng được vạn người mê chế tạo ra. Vì bị quá nhiều người thích, chịu không nổi sự đeo bám, người đó quyết tâm nghiên cứu cách để người ta ghét mình. Nhưng vì có tam quan chính trực, không muốn làm hại ai, nên mới tạo ra hệ thống này để tìm người "thử nghiệm".
Và thế là, Tô Tầm vô tình trở thành vật thí nghiệm của hệ thống ấy.
…
Cô chẳng có lựa chọn nào khác.
Ngay khoảnh khắc bị hệ thống này trói buộc, cô suýt bị một chiếc xe mất lái cán qua. Nếu quay về, cô sẽ chết dưới gầm xe hoặc bị đem đi nghiên cứu.
Ở lại đây, ít ra vẫn còn đường sống.
Thật ra, với thân phận cô nhi, cô cũng chẳng lưu luyến gì thế giới cũ. Cô vừa sinh ra đã bị bỏ rơi ngoài đường, sau đó lớn lên trong cô nhi viện, bị nhận nuôi hai lần rồi lại bị trả về vì gia đình nhận nuôi sinh con ruột. Vì vậy, cô chẳng có bạn bè thân thiết hay người thân nào để vướng bận. Những gì cô thể hiện ở trường học hay nơi làm việc chỉ là một lớp vỏ ngụy trang mà thôi.
Thứ duy nhất khiến cô tiếc nuối có lẽ là số tiền cô đã vất vả tiết kiệm được.
Nhưng tiền còn có thể kiếm lại.
Thế nên, cô cũng không ghét bỏ việc xuyên không này. Thậm chí còn phải cảm ơn hệ thống đã cứu mạng mình.
Chỉ có điều...
Giờ cô đang đói đến hoa mắt, mà lại chẳng có lấy một xu để ăn cơm!
Toàn bộ hành lý của cô chỉ có một bộ quần áo phù hợp với thời đại này, một cái túi rỗng tuếch và vài giấy tờ tùy thân.
Ngoài ra, chẳng có gì cả.
Mà hiện tại, bụng cô đang réo vang từng hồi, còn cô thì chưa có nổi một chỗ để đặt chân.
Nếu không nhanh chóng kiếm tiền, e rằng ngay mai đã phải ngủ ngoài đường mất rồi.