Cho đến tận bây giờ, ta mới thôi chắt chiu tích góp tài sản. Dù không phải quá nhiều, nhưng cũng đủ để nàng cầm cự một thời gian.
Thế nhưng, nàng cầm túi tiền trên tay rất lâu mà chẳng nói lời nào, cuối cùng lại nhét vào lòng ta.
Khi đó, ta chỉ cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không biết nàng đã giằng xé ra sao, đấu tranh thế nào, rồi cuối cùng lại từ bỏ.
Rõ ràng nàng có thể mang theo số tiền này mà trốn đi.
Rõ ràng nàng có thể tránh được những tháng ngày khổ sở sau này.
Vậy mà, ngay hôm sau, nàng đã bị tú bà bắt lại, lôi thẳng đến kỹ viện.
Còn ta, lại ngây ngốc nghĩ rằng nàng vô tình ruồng bỏ mình.
Những tháng ngày không có nàng, mỗi ngày đều trở thành một sự giày vò.
Nỗi hận bị chôn sâu trong góc tối dần dần bành trướng, từng chút một xâm chiếm ta, thúc giục ta... cũng đồng thời hủy hoại ta.
Ta giết hết từng kẻ đáng chết.
Chúng khóc lóc, van xin, nước mũi chảy đầy miệng, nước mắt rơi xuống ướt đẫm hình cụ.
Ta nhìn chúng, nhếch môi cười: "Đáng thương thật, đúng là một lũ phế vật bẩn thỉu."
Thế gian đều nói Lạc Dư An ta cuồng sát thành tính, là một kẻ ác không hơn không kém. Ngay cả thủ hạ thân cận nhất cũng cầm kiếm chống lại ta.
Nhưng ta chẳng quan tâm.
Ta chỉ muốn tìm nàng.
Bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng đưa ta đến bên nàng. Nhưng khi ta tìm thấy nàng, nàng lại đang đứng dưới một tán cây, chuẩn bị kết thúc chính cuộc đời mình.
Người từng che chở ta như một người chị lớn ngày nào, giờ trong mắt chẳng còn chút ánh sáng nào nữa.
Và tất cả… đều là lỗi của ta.
Là ta không bảo vệ được nàng.
Là ta không tìm thấy nàng sớm hơn.
Liệu nàng có trách ta không? Hay là... hận ta?
Ta đã chẳng còn là chàng thiếu hiệp nhẹ nhàng ôn hòa mà nàng từng biết. Liệu nàng có vì thế mà thất vọng?
Nhưng giờ ta có quyền thế, có nhà lớn, có thật nhiều tiền, nàng có thích không?
Khi thấy nàng đưa cổ vào thòng lọng, ta vội vàng lao đến, nắm chặt lấy mái tóc nàng.
Nàng ngẩng mặt nhìn ta, ánh mắt đầy hoang mang và xa lạ.
Nàng... không nhận ra ta.
Hoặc có lẽ, ngay từ đầu nàng chưa từng nhớ đến ta.
Trong cuộc đời nàng, sự tồn tại của ta... chỉ bé nhỏ đến mức không đáng kể.
Oán hận một lần nữa trào dâng, nhấn chìm ta.
Nếu đã như vậy, ta cũng giả vờ như không quen biết nàng.
Nhưng ta cần một lý do để giữ nàng lại bên mình. Vậy thì cứ để nàng nghĩ rằng, ta nhận nhầm nàng là muội muội của kẻ thù đi.
"Ta họ Úc, tên là Hành Hành." Một lần nữa, nàng giới thiệu tên mình với ta.
Ta nhịn không được mà cười lạnh. Đúng vậy, ngươi tên Úc Hành Hành, chuyện này ta đã biết từ rất nhiều năm trước rồi.
Ta siết chặt lấy nàng, ép nàng dưới thân, tham lam nhấm nháp làn da nàng. Người từng chỉ xuất hiện trong mộng, giờ đây chân thực nằm trong vòng tay ta, mềm mại, ấm áp, thơm ngọt...
Chỉ thuộc về ta.
Lý trí bị ta ném ra sau đầu, chỉ muốn lập tức hòa làm một với nàng, mãi mãi không xa rời.
Cho đến khi nàng cười khẽ, giọng điệu ngọt ngào nhưng vô hồn:
"Lạc đại nhân, không cần mạnh tay vậy đâu, ta sẽ phối hợp mà."
Giọng điệu thuần thục, vô cảm của một kỹ nữ.
Trái tim ta như bị vạn mũi tên xuyên thủng.
Ta căm hận cha mẹ nàng, căm hận mụ tú bà kia, căm hận lũ khách làng chơi... nhưng hơn hết, ta căm hận chính bản thân mình.
Nỗi hận ngập đến tận xương, thiêu đốt ta, khiến ta muốn giết sạch cả thế gian, bao gồm cả chính ta.
Nhưng ta vẫn cưới nàng.
Ta đã chấp niệm nàng suốt bao nhiêu năm, giấc mộng đó cuối cùng cũng thành hiện thực.
Khoác lên người bộ váy cưới đỏ thẫm, nàng còn đẹp hơn cả những gì ta từng tưởng tượng.
Nàng nghĩ mình chỉ là một tiểu thiếp của ta, nhưng thực ra, mọi nghi lễ đều được cử hành như một chính thê bước vào cửa.
Lạc Dư An này, đời này chỉ có một thê tử duy nhất—Úc Hành Hành.
Đêm tân hôn, ta vén khăn voan của nàng lên, hỏi nàng có thấy nhục nhã không.
Nàng từng mơ được gả cho một thiếu hiệp trừ gian diệt bạo. Thế nhưng người cưới nàng lại là kẻ ác nhân bị cả thiên hạ khinh miệt.
Chắc nàng phải căm ghét ta lắm.
Thế nhưng, nàng chỉ cười rạng rỡ: "Vậy từ nay ta gọi ngươi là tướng công nhé."
Ta không nhìn thấu lòng nàng.
Nàng dường như chẳng bận tâm đến điều gì—không bận tâm đến việc bị giam cầm, không bận tâm đến việc trở thành thê tử của ta, thậm chí chẳng bận tâm đến cả sống chết.
Rõ ràng đã vỡ nát từ lâu, nhưng lại tỏ ra vô tư vô lo.
Nhưng ta lại thích nghe nàng gọi ta là "tướng công".
Mềm mại, mang theo chút làm nũng, âm cuối pha lẫn ý cười.
Mỗi tiếng "tướng công" ấy đủ để xoa dịu những tháng ngày đau khổ ta từng trải qua.
Thế rồi, nàng cả gan lẻn vào phòng khi ta đang tắm.
Ta căng cứng người, lưng thẳng đờ, chẳng khác gì khi còn nhỏ bị người ta bắt gặp làm chuyện xấu.
Vì thuở nhỏ chịu nhiều đau khổ, trên người ta lưu lại không ít vết sẹo. Liệu nàng có vì thế mà ghét bỏ ta?
Nàng lại đi khắp nơi khoe với người hầu rằng ta rất sủng ái nàng, như thể thật sự không hề bài xích ta chút nào.
Ta không kìm được nữa, lại lần nữa đè nàng xuống giường.
Gương mặt nàng thoáng ửng đỏ, tim ta bất giác đập nhanh hơn. Chẳng lẽ... nàng cũng thích ta?
Ta cố tỏ ra bình tĩnh: "Ngươi không phải đang đỏ mặt đấy chứ?"
Nàng lập tức phủ nhận: "Không có đâu, ta rất sợ hãi mà."
Hành Hành sợ ta.
Ta ti tiện và xấu xa như vậy, nàng sợ ta cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng dù vậy, lòng ta vẫn đau nhói như bị đao cắt.
May mắn thay, cơn đau ấy không kéo dài bao lâu, vì ngay sau đó, nàng chủ động ghé lại hôn lên má ta, ánh mắt đầy kiên định, nói rằng nàng muốn ngủ cùng ta.
Nàng vẫn giống như khi còn nhỏ, luôn biết cách vỗ về ta vào những thời khắc ta tuyệt vọng nhất.
Ta cởi bỏ đai lưng của nàng, nhìn thấy làn da trắng nõn phủ đầy vết bỏng ghê người.
Đó là dấu vết nàng để lại sau mỗi lần cố gắng chạy trốn.
Nàng hoảng hốt kéo chăn che lấy thân thể, dường như lo sợ ta sẽ chán ghét nàng.
Nhưng ta chỉ muốn ôm nàng thật chặt.
Ta tự dối mình, giả vờ hỏi: "Đỗ Lăng Phong sao có thể để muội muội mình bị đối xử như thế này?"
Như thể chỉ cần nói vậy, ta có thể phủi sạch trách nhiệm.
Lạc Dư An, ngươi sao có thể để Úc Hành Hành chịu những tổn thương như thế?
Dù ta có nghiền nát xương cốt mụ tú bà kia và đám khách làng chơi thành tro cũng không thể xoa dịu được nỗi oán hận trong lòng.
Nhưng nỗi đau của ta chẳng đáng gì. Người cần được an ủi nhất chính là nàng.
Vì thế, ta khen nàng có cốt khí, nhưng nàng chỉ thản nhiên đáp: "Ta chẳng qua là ghét bọn họ xấu xí mà thôi."
Nàng luôn dùng giọng điệu đùa cợt để xoa dịu nỗi đau, nhưng điều đó không có nghĩa nàng thật sự không đau.
Trời biết ta thương nàng đến nhường nào.
Đêm đó, chúng ta lần đầu tiên hòa làm một. Như nâng niu một viên ngọc trong suốt, ta cẩn thận, dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào, sợ chỉ cần mạnh tay một chút, nàng sẽ vỡ tan.
Từ hôm ấy, mỗi sáng thức dậy, ta đều thấy nàng nằm bên cạnh, môi khẽ mỉm cười.
Ta luôn ngẩn người rất lâu, chỉ để chắc chắn rằng mình không nằm mơ.
Nàng gọi ta là "tướng công", nắm tay ta, hôn lên mặt ta, còn làm bánh hạt dẻ cho ta.
Hành Hành vẫn thích ăn bánh hạt dẻ như ngày nào.
Nhưng lần này, chúng ta có thể ăn bao nhiêu tùy thích.
Không còn ai dám cướp đoạt nữa.
Rõ ràng ta mới là người cần chữa lành nàng, nhưng rốt cuộc, chính nàng lại mang đến hạnh phúc cho ta.
Hóa ra đây chính là hạnh phúc.
Có thể nhìn thấy, chạm vào, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Chờ đến mùa đông, ta nhất định sẽ cùng nàng ngắm tuyết.
Dù tuyết trắng như ngày bé không còn rơi nữa, cũng không sao, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để chờ đợi.
Nhưng rồi, một tên thuộc hạ tự ý bắt Đỗ Tâm Duyệt về, nghĩ rằng có thể lập công trước mặt ta.
Ta nào quan tâm đến huynh muội Đỗ Lăng Phong, chỉ bực bội bảo người giam nữ nhân không quan trọng kia lại.
Nhưng đúng lúc ấy, Hành Hành đột nhiên đổi giọng, gọi ta là "Lạc đại nhân".
Giọng điệu xa lạ đến mức như thể chưa từng có cuộc hôn nhân này.
Ta lập tức hiểu ra rằng, từ đầu đến cuối, ta chỉ đang lợi dụng cái cớ nhận nhầm người để tiếp cận nàng.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời, chẳng qua chỉ vì sợ ta trả thù.
Nàng có muốn... cầu xin ta thả nàng đi không?
"Nếu ta với Lạc đại nhân không oán không thù, vậy không cần phải giam ta ở Lạc trạch nữa, đúng không?"
"Dù sao cũng là nhận nhầm người, hôn sự tự nhiên không tính. Cái gì mà tướng công hay tiểu thiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh nàng nói ra những lời này thôi, cả người ta đã run rẩy.
Đêm đó, ta trắng đêm không ngủ.
Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu ta sẽ hiện lên hình ảnh nàng rời xa ta.
Sáng hôm sau, có người báo rằng nàng lẻn vào phòng giam của Đỗ Tâm Duyệt, không biết định làm gì.
Ta vội vã chạy đến, vừa vào liền thấy trán nàng bê bết máu.
Dù đầu bị đánh đến chảy máu, nàng vẫn thân thiết gọi đối phương là "tỷ tỷ", còn muốn dạy cô ta bí quyết làm tiểu thiếp.
Chẳng lẽ nàng muốn ta cưới Đỗ Tâm Duyệt?
Để rồi nàng có thể hoàn toàn thoát khỏi ta?
Ta kiềm nén cơn giận, kéo nàng về phòng, sau đó đóng cửa lại, hung hăng bóp cổ Đỗ Tâm Duyệt.
Nữ nhân này khiến ta và Hành Hành nảy sinh mâu thuẫn, khiến trán nàng rách toạc, đáng chết.
Đỗ Tâm Duyệt vùng vẫy, cố gắng nói: "Vừa rồi cô nương đó chỉ muốn thả ta đi. Nếu ngươi giết ta, nàng nhất định sẽ hận ngươi."
"Tướng công, tay chàng đẹp như vậy, đừng để dính máu."
Ta nhớ đến hành Hành từng nói qua, nàng không thích nhìn thấy ta giết người, đúng không?
Ta từ từ buông tay, ném Đỗ Tâm Duyệt sang một bên.
Thì ra, hành Hành muốn thả Đỗ Tâm Duyệt đi.
Nàng có phải đang ghen không?
Vì không muốn thấy ta thân cận với nữ nhân khác, nên nàng hy vọng Đỗ Tâm Duyệt cút đi càng xa càng tốt?
Nghĩ đến đây, tâm trạng ta chợt tốt hẳn lên.
Sau khi nàng xử lý xong vết thương trên trán, ta lấy hết can đảm hôn lên môi nàng. Đó hẳn là lần đầu tiên chúng ta thật sự hôn nhau—không giả dối, không lừa gạt, không che giấu thân phận. Chỉ có Lạc Dư An và Úc hành Hành.
Nàng không từ chối.
Nàng không đẩy ta ra.
Ta không kiềm được sự hưng phấn, nhưng ngay sau đó, nàng thình lình nói:
“Cầm tù người khác là không đúng.”
Khoảnh khắc đó, ta lại rơi xuống vực sâu.
Nàng đang trách ta cầm tù nàng.
Nàng ở bên ta chỉ vì không có lựa chọn nào khác.
Ngay từ đầu, ta đã dùng cách sai lầm nhất để tiếp cận nàng.
Ta ngu xuẩn đến mức nào, lại còn có mặt mũi tiếp tục hôn nàng?
Giữa lúc ta đang chìm trong hối hận, Đỗ Lăng Phong đột nhiên đến và đưa nàng đi.
Chính trực, anh dũng, có dũng khí phản kháng một kẻ ác nhân như ta.
Một thiếu hiệp chính nghĩa thực thụ, cuối cùng cũng xuất hiện bên cạnh nàng.
Ta đứng chết trân tại chỗ, thậm chí không có dũng khí đuổi theo cướp nàng về.
Ta sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ không chút do dự chọn Đỗ Lăng Phong.
Nếu điều đó xảy ra, ta sẽ hoàn toàn phát điên.
Chỉ đến khi bóng dáng nàng khuất khỏi tầm mắt, ta mới giật mình tỉnh ra, lao vào phòng Đỗ Tâm Duyệt, kéo nàng loạng choạng chạy ra ngoài.
Đỗ Tâm Duyệt là muội muội duy nhất của Đỗ Lăng Phong. Chỉ cần dùng nàng để trao đổi, hắn nhất định sẽ đồng ý.
“Ca ca ta sẽ không đồng ý đâu,” Đỗ Tâm Duyệt cười nhạt, giọng điệu kiên quyết, nhưng ánh mắt lại ẩn giấu một chút cô đơn. “Giữa chính đạo và tư tâm, hắn vĩnh viễn sẽ chọn điều đúng đắn.”
“Vậy ta sẽ giết ngươi ngay trước mặt hắn.” Ta không có tâm trạng để an ủi nàng.
“Được thôi.” Đỗ Tâm Duyệt cười khát khao. “Trước khi chết, nhớ cho ta thấy vẻ mặt của ca ca.”
Điên rồi.
Đỗ Lăng Phong quả nhiên không chịu trao đổi. Hắn giương kiếm chỉ thẳng vào ta:
“Lạc Dư An, ta đã nói cho Úc cô nương biết tất cả những tội ác ngươi từng làm. Hiện tại, nàng chán ghét ngươi đến cực điểm.”
Chán ghét đến cực điểm.
Phải rồi, một kẻ bò ra từ vũng máu bẩn thỉu như ta, nàng sao có thể không ghét bỏ?
Năm ta mười tuổi, nếu ta có đủ can đảm nắm lấy tay nàng, kiên quyết đưa nàng chạy trốn, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Ta sẽ không trở thành ác nhân bị người đời phỉ nhổ.
Nàng cũng sẽ không trở thành một kỹ nữ bị chà đạp.
Chúng ta sẽ sống như những con người bình thường, trải qua một cuộc đời bình dị.
Ta sẽ lo lắng bồn chồn khi tỏ tình với nàng.
Nàng sẽ đỏ mặt, hàng mi khẽ run, chấp nhận nụ hôn đầu tiên của ta.
Không.
Nàng căn bản sẽ không bao giờ chấp nhận ta.
Hận ý vô tận gặm nhấm ta.
Dựa vào đâu mà kẻ chịu bất hạnh chỉ có mình ta?
Không chút do dự, ta vung kiếm đâm thẳng vào ngực Đỗ Tâm Duyệt.
Dường như nàng đã sớm lường trước điều này. Trước khi ngã xuống, nàng rưng rưng nhìn người ca ca mà mình yêu quý, buồn bã nở nụ cười.
Ngay sau đó, tiếng thét kinh hoàng của Đỗ Lăng Phong vang lên.
Hắn tính toán đủ đường, lại không ngờ ta thật sự dám ra tay với Đỗ Tâm Duyệt.
Ta khẽ nhếch môi cười:
“Không cần cảm tạ, ta coi như giúp muội muội ngươi hoàn thành di nguyện—để nàng tận mắt chứng kiến cảnh ca ca vì mình mà mất khống chế.”
Đỗ Lăng Phong điên cuồng lao tới, nhưng đáng tiếc, hắn không phải đối thủ của ta. Chỉ trong chớp mắt, ta đã dễ dàng đạp hắn dưới chân, thưởng thức gương mặt tràn đầy hối hận và tuyệt vọng kia.
Thật tốt.
Cuối cùng, trên thế gian này, người đau khổ không còn chỉ có mình ta.
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
“Tướng công!”
Ta chậm rãi quay đầu lại—là hành Hành.
Nàng dường như vừa chạy từ đâu đến, đôi mắt sáng ngời, không chút do dự mà lao về phía ta.
Nàng gọi ta là "tướng công".
Nàng vẫy tay với ta.
Nàng không bận tâm đến những tội lỗi ta đã gây ra.
Giống như ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta.
Hành Hành của ta, cũng yêu ta.
Niềm vui sướng lan tràn trong lồng ngực, nhanh chóng bao phủ lấy ta.
Nhưng chẳng mấy chốc, nàng đã nhìn thấy Đỗ Tâm Duyệt nằm trên mặt đất, cùng Đỗ Lăng Phong trọng thương.
Bước chân nàng dần khựng lại.
Không sao.
Lần này, đến lượt ta chạy về phía nàng.
Trong mắt ta giờ chỉ còn lại nàng. Ta vội vàng bước tới, muốn ôm lấy nàng, hôn nàng, muốn nói cho nàng biết—ta chính là tên tiểu khất cái năm đó.
Chúng ta còn rất nhiều điều chưa kịp nói.
Tất cả chợt ngừng lại.
Mọi thứ dần tan biến.
Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy, là ánh sáng trong mắt nàng từng chút từng chút một vụt tắt.
Tựa như tuyết rơi.
Ta lao đến, gắt gao ôm chặt lấy Lạc Dư An.
Ta nghe thấy chính mình không ngừng gọi tên hắn, hết lần này đến lần khác.