Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Úc cô nương.

Một cách xưng hô xa cách và khách sáo, nhưng thốt ra từ miệng Lạc Dư An lại khiến ta lạnh sống lưng.

Đêm đó, ta nằm trên giường, chờ đợi thật lâu, nhưng hắn không đến.

Cũng đúng thôi, hắn đâu còn lý do gì để ngủ cùng ta nữa.

Có lẽ, hắn đang vội vàng đến bên Đỗ Tâm Duyệt rồi.

Tên cẩu quan táng tận lương tâm này!

Một đêm trằn trọc không yên, ta quyết định phải tìm cách lén thả Đỗ Tâm Duyệt đi.

Không phải vì chính nghĩa, mà là vì ta sợ nàng ở lại lâu ngày sẽ sinh tình với Lạc Dư An.

Ta biết làm vậy có phần ích kỷ, nhưng hạnh phúc vốn dĩ phải do chính mình giành lấy. Thật vất vả mới có được cuộc sống áo cơm không lo, há có thể để người khác đoạt mất?

Lặng lẽ bám theo người hầu mang cơm, ta tìm được căn phòng giam giữ Đỗ Tâm Duyệt. Nhân lúc lính canh không chú ý, ta bước lên trò chuyện với họ vài câu, tranh thủ cơ hội trộm chìa khóa.

Mấy năm lăn lộn chốn phong trần, trộm một chiếc chìa khóa với ta chẳng có gì khó khăn.

Chỉ là ta không ngờ, vừa mới mở cửa, một chiếc bình hoa đã bay thẳng đến, đập ngay lên đầu.

Đỗ Tâm Duyệt trợn tròn mắt, lúng túng nói: "Xin lỗi, ta tưởng là Lạc Dư An."

May mà sọ não ta còn đủ cứng, không bị đập chết tại chỗ, chỉ là đầu hơi rách một chút.

Ta sờ trán, trên tay đầy máu, thở dài: "Ta đến thả ngươi đi."

Đỗ Tâm Duyệt lập tức đỏ hoe mắt: "Ngươi thật tốt."

Không hề, ta chỉ là lo nàng sẽ cướp mất Lạc Dư An thôi.

Ta còn đang chột dạ, bỗng phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, quen thuộc:

"Các ngươi đang làm gì?"

Ta chậm rãi quay đầu lại, đối diện với gương mặt lạnh băng của Lạc Dư An.

Một trận lúng túng dâng lên, ta cứng đờ nặn ra một nụ cười: "Ta đến tâm sự với Đỗ muội muội, tiện thể truyền thụ vài bí kíp làm tiểu thiếp."

Ánh mắt hắn lạnh như băng: "Không cần."

Thế là ta bị đuổi ra ngoài, để lại không gian riêng cho Đỗ Tâm Duyệt và hắn.

Nam nhân quả nhiên chẳng có ai tốt đẹp!

Hắn thậm chí không thèm để ý đến vết thương trên trán ta.

Hoặc có lẽ, hắn thấy rồi, chỉ là không quan tâm.

Trở về gian phòng lạnh lẽo của mình, ta đơn giản băng bó qua loa rồi chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, nửa tỉnh nửa mơ, ta cảm nhận được có người đang nhẹ nhàng xử lý vết thương cho mình.

Động tác vô cùng ôn nhu.

Ta chậm rãi mở mắt, và gương mặt gần trong gang tấc ấy, chính là Lạc Dư An.

Thì ra, hắn vẫn đau lòng ta.

Ta suýt nữa đã không nhịn được mà bật cười, nhưng lại sợ bản thân tỏ ra quá đắc ý.

Giọng hắn trầm thấp: "Đau không?"

Ta nũng nịu nói: "Lúc đầu đau lắm, nhưng nhờ ngài chăm sóc mà giờ chẳng còn đau chút nào."

Lạc Dư An nhìn ta, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Hơi thở hắn mỗi lúc một gần, đến khi chạm vào môi ta.

Hắn đang hôn ta.

Không phải vì nhầm ta với Đỗ Tâm Duyệt.

Không phải để trả thù Đỗ Lăng Phong.

Mà là thật lòng hôn ta, chính là cả bản thân ta.

Tim ta đập dữ dội.

Rõ ràng đã ngủ với hắn mấy lần, vậy mà khoảnh khắc này, ta lại có cảm giác như một thiếu nữ lần đầu biết yêu, chỉ vì một nụ hôn nhẹ nhàng.

Một cảm giác chưa từng có trước đây.

Ta vốn chỉ thích hắn vì tiền tài, vì căn nhà lớn, vì cuộc sống sung túc mà hắn cho ta.

Nhưng còn bản thân hắn thì sao?

Ta... thích hắn sao?

Ta không biết nên đối diện thế nào, căng thẳng đến mức buột miệng nói bừa: "Lạc đại nhân, có thể thả Đỗ Tâm Duyệt không?"

Nét mặt hắn tối sầm, khẽ cắn môi ta một cái, giọng nói mang theo sự kiên nhẫn cuối cùng:

"Lý do?"

Ta nghẹn lời.

Bởi vì ta ích kỷ? Ghen ghét? Bởi vì ta muốn độc chiếm hắn?

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Hiển nhiên, lần này ta đã quá trớn.

Từ khi Đỗ Tâm Duyệt xuất hiện, ta dường như liên tục chọc giận hắn.

Ta thầm rủa: "Đỗ Lăng Phong chết rồi hay sao mà vẫn chưa đến cứu người!"

Vừa dứt lời, một bóng người đột ngột phá cửa sổ xông vào.

Ta tròn mắt nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta.

Nam tử vận bạch y, chắp tay: "Cô nương, tại hạ chính là Đỗ Lăng Phong."

Quả nhiên là huynh muội ruột thịt, Đỗ Tâm Duyệt bị bắt mới hai hôm mà hắn đã tức tốc đến cứu.

Ta nhiệt tình: "Đỗ thiếu hiệp, ta biết muội ngươi bị nhốt ở đâu! Ta dẫn đường cho ngươi!"

Nói rồi, hắn lập tức bế bổng ta lên, phi thân rời đi.

Ta ngớ ra, còn chưa kịp hỏi có phải hắn cứu nhầm người không thì đã đụng mặt Lạc Dư An.

Kẻ mà cả thành vừa nghe danh đã run sợ, giờ phút này lại chỉ đứng sững, như thể bị rút hết hồn phách.

Ta bị Đỗ Lăng Phong giữ chặt trong ngực, bốn mắt giao nhau với Lạc Dư An.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng ta lại thấy trong mắt hắn có đau thương, hoảng loạn… và sợ hãi.

Hắn đang sợ cái gì?

Là sợ Đỗ Lăng Phong? Hay… là sợ mất ta?

Không kịp nghĩ nhiều, ta đã bị mang ra khỏi Lạc phủ.

Cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng: "Đại ca, ngươi cứu nhầm người rồi."

Đỗ Lăng Phong nghiêm nghị: "Không hề nhầm! Ngươi thân là muội muội ta, lại bị Lạc Dư An giam cầm, ta đương nhiên phải cứu ngươi trước!"

Ta đờ ra: "Thế còn Đỗ Tâm Duyệt?"

Tên này có còn xem nàng ta là muội muội không vậy?!

Sắc mặt hắn chợt trầm xuống: "Tất nhiên ta cũng sẽ cứu. Nhưng trước hết phải đưa ngươi đi. Ngươi đã bị bắt lâu như vậy, chắc chắn chịu không ít khổ sở, ta không thể để ngươi tiếp tục chịu đựng nữa!"

Ta ho khẽ: "Cũng không khổ lắm đâu…"

Hắn vỗ vai ta, đầy cảm khái: "Cô nương, đừng gắng gượng nữa! Từ nay, ta tuyệt đối không để Lạc Dư An chạm vào ngươi thêm lần nào!"

Ta thử dò hỏi: "Nhưng nếu ta tự nguyện làm thiếp của hắn thì sao?"

Đỗ Lăng Phong thở dài: "Hắn quả nhiên xảo trá, ngay cả ngươi cũng bị tẩy não rồi."

Ta liều lĩnh nói bừa: "Ta còn đang mang thai con hắn đấy!"

Hắn nghiêm túc đáp: "Vậy sinh ra đi! Ta và Tâm Duyệt sẽ nuôi nó cùng ngươi!"

***

“Đúng là điên mà!”

Đỗ Lăng Phong kiên định tuyên bố: “Ta đã quyết rồi! Dù thế nào cũng phải đưa ngươi về với chính đạo! Từ nay về sau, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của ngươi đều do ta lo!”

Ta hơi xúc động: “Ngươi giàu lắm à?”

Hắn vỗ vai ta, nghiêm túc đáp: “Chúng ta sẽ tự lực cánh sinh! Dù chỉ có cháo trắng với rau luộc qua ngày cũng là hạnh phúc!”

Ta lập tức lùi lại, giữ khoảng cách: “Thế thì ngươi mau đưa ta về đi, ta không có hứng thú với chính đạo của các ngươi.”

Ánh mắt Đỗ Lăng Phong trở nên phức tạp: “Ngươi có biết Lạc Dư An đã giết bao nhiêu người vô tội không?”

Ta khựng lại.

Lẽ nào những lời đồn kia… đều là thật?

Đỗ Lăng Phong bắt đầu kể về quá khứ giữa hắn và Lạc Dư An:

“Ta từng là thủ hạ thân tín nhất của hắn. Hắn thông minh, giỏi mưu lược, ra tay tàn nhẫn với kẻ ác, ta đã nghĩ hắn là một vị quan tốt hiếm có, nên thật lòng muốn theo hắn. Cho đến một ngày… ta tận mắt thấy hắn hành hạ đến chết những bách tính vô tội. Họ quỳ trên đất, khóc lóc cầu xin, nhưng hắn thậm chí chẳng buồn chớp mắt, chỉ lạnh lùng mổ lấy tim họ.

Thì ra, để có được vị trí này, hắn đã cướp bóc, tàn sát, giẫm lên vô số thi thể mà đi lên. Không chỉ lấy mạng họ, hắn còn vơ vét hết tài sản của họ.

Khi ta cố gắng ngăn cản, hắn lập tức hạ lệnh truy sát ta, biến ta thành kẻ thù không đội trời chung.”

Tay ta khẽ run: “Nhưng… vì sao hắn lại làm vậy?”

Đỗ Lăng Phong tiếp tục:

“Bởi vì tất cả những kẻ chết dưới tay hắn đều từng khinh nhục hắn. Lạc Dư An khi còn nhỏ đã phải lang thang ăn xin, có thời gian rất dài chỉ có thể dựa vào cơm thừa canh cặn để sống. Bởi thế, hắn từng chịu vô số đày đọa, bị người đời hành hạ đến suýt mất mạng không biết bao nhiêu lần.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có quyền giết sạch những kẻ từng ức hiếp hắn!

Chỉ là một đứa trẻ thôi, vậy mà lại khắc sâu từng mối thù, ghi nhớ danh tính từng kẻ đã làm hại mình. Đợi đến khi có đủ năng lực, hắn đem tất cả bọn họ trả thù không sót một ai.

Hắn là quan! Chẳng lẽ không nên từ bỏ hận thù, thờ phụng chính đạo sao?

Trong số những người bị hắn giết, có kẻ chẳng qua chỉ từng cướp nửa miếng điểm tâm của hắn. Thế mà hắn lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết họ!

Không lâu trước, hắn ngang nhiên xông vào một kỹ viện, sai người trói tú bà và đám khách làng chơi lại, sau đó dùng kẹp than hồng đốt xuyên yết hầu từng người một.

Hắn có gì khác với những kẻ mà hắn căm hận?

Không… hắn còn điên cuồng, còn biến thái hơn bọn chúng gấp trăm lần!

Bất kỳ ai còn lương tri đều không thể đứng về phía hắn!”

Thì ra, Lạc Dư An cũng từng là một kẻ ăn xin.

Tính ra… chẳng phải chúng ta từng là đồng môn sao?

Ta bỗng nhiên muốn cười, nhưng lại cảm thấy sống mũi cay cay.

Chỉ có những ai từng làm ăn mày mới hiểu được, nửa miếng điểm tâm ấy có ý nghĩa lớn nhường nào.

Cái gọi là "bách tính vô tội", thật sự vô tội sao?

Ta im lặng rất lâu, rồi khẽ nói:

“Thật đau lòng cho hắn…”

Đỗ Lăng Phong không thể tin vào tai mình: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Ta nhẹ giọng lặp lại:

“Ta rất muốn ôm hắn.”

Đỗ Lăng Phong ngẩn ra rất lâu mới phản ứng, sau đó lạnh lùng nói:

“Ngươi hết cứu rồi.”

Nói xong, hắn đẩy ta vào một căn phòng nhỏ, khóa trái cửa lại.

Vậy là, từ việc bị giam lỏng trong một tòa phủ đệ xa hoa tráng lệ, ta biến thành bị nhốt trong một gian phòng tồi tàn trống trơn.

Nằm trên tấm phản gỗ cứng ngắc, ta bỗng thấy nhớ Lạc Dư An đến lạ.

Khi còn bé, ta từng mơ ước được gả cho một vị thiếu hiệp phong nhã.

Một người như Đỗ Lăng Phong,trừ gian diệt bạo, cứu giúp kẻ yếu, có tấm lòng hiệp nghĩa.

Thế nhưng, ta lại đem lòng thích một kẻ ác độc, lạnh lùng, ngang tàng.

Một kẻ tính tình tệ hại, cứng đầu, thà chết cũng không chịu thừa nhận rằng hắn rất cưng chiều ta.

Ta tin chắc rằng, ta thích hắn.

Dù ta chỉ là một nữ phụ độc ác, nhỏ bé không đáng nhắc đến trong cuộc đời hắn… ta vẫn muốn thích hắn.

Mãi mãi, mãi mãi thích hắn.

【 Ta bước đi trên con đường này, chẳng ai quen biết ta 】

“Ta họ Úc, gọi là Hành Hành.”

Lần đầu tiên nghe nàng tự giới thiệu, ta không nhịn được mà bật cười.

Nàng lập tức giơ tay gõ một cái lên đầu ta, hung hăng đe dọa: “Ngươi mà còn cười, ta sẽ không dạy ngươi cách ăn xin nữa!”

Năm ấy, chúng ta mới mười tuổi.

Ta vừa liều chết trốn khỏi tay một đám buôn người, giữa đêm tuyết lớn, gặp được nàng.

Hành Hành.

Nàng trông còn lấm lem, nhếch nhác hơn ta, nhưng lại ra dáng đại tỷ, nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, ngươi đi theo ta, cùng nhau ăn xin.”

Rồi nàng dạy ta đủ thứ, cách giả đáng thương, cách cầu xin lòng trắc ẩn, cách sinh tồn giữa những đêm rét buốt mà không bị chết cóng.

Dù rằng những mánh khóe ấy chẳng giúp chúng ta kiếm thêm được bao nhiêu tiền, ta vẫn thích nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng khi giảng giải.

Chúng ta cùng nhau chịu đói, cùng nhau ngắm tuyết, cùng nhau sưởi ấm.

Có một lần, một người tốt bụng cho Hành Hành một chiếc bánh hạt dẻ. Nàng vui sướng đến mức nhảy cẫng lên, lao vào lòng ta mà hét ầm lên.

Trước tiên, nàng bẻ nửa chiếc bánh để dành cho cha mẹ mình, phần còn lại chia đôi với ta.

“Ngươi ăn trước đi, ngươi đã mấy ngày chưa có gì vào bụng rồi.” Nàng nuốt nước bọt, ánh mắt lại sáng rỡ.

Nhưng ngay khi ta còn chần chừ, một đám thiếu niên áo quần tươm tất đi ngang qua, tiện tay giật lấy nửa chiếc bánh hạt dẻ ấy.

Đó là phần của Hành Hành cho ta.

Tuyệt đối không thể để người khác cướp mất.

Ta lao đến, liều mạng đánh nhau với bọn họ, nhưng cuối cùng lại bị đá đến hộc máu.

Chúng căn bản không quan tâm đến nửa chiếc bánh, thứ chúng muốn chỉ là sự nhục nhã của ta.

Giữa một đám thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu, Hành Hành vẫn giả bộ làm đại tỷ, lớn tiếng quát: “Trả lại bánh hạt dẻ cho chúng ta!”

Bọn chúng cười rộ lên: “Cởi quần áo ra, bọn ta sẽ trả.”

Chúng muốn thấy nàng lộ ra vẻ mặt nhục nhã, muốn nhìn nàng khóc trong tủi hờn.

Nhưng Hành Hành không hề do dự, dứt khoát cởi bỏ bộ quần áo rách nát trên người, kiêu ngạo ngẩng cao đầu:

“Giờ thì trả lại đi?”

Đương nhiên, bọn chúng sẽ không giữ lời.

Chúng ném chiếc bánh xuống đất, giẫm lên, hết lần này đến lần khác.

“Đồ đáng thương, thứ rác rưởi bẩn thỉu.” Chúng cười ầm ĩ rồi bỏ đi.

Ta từng bị bọn buôn người giam giữ dưới địa lao ẩm thấp, từng đói đến phát điên mà phải ăn cả chuột chết, từng chịu đựng roi vọt, côn sắt để giữ lấy mạng sống. Nhưng chưa một lần ta thấy tuyệt vọng.

Mãi đến ngày hôm đó.

Mãi đến khi ta trọng thương nằm trên mặt đất, tận mắt nhìn Hành Hành cởi áo, lần đầu tiên ta mới hiểu thế nào là tuyệt vọng đến tận xương tủy.

Ta hận đám cặn bã đó.

Nhưng ta còn hận chính mình vô năng hơn.

Hành Hành đáng lẽ mới là người đau khổ nhất, vậy mà nàng lại nở nụ cười, an ủi ta:

“Không sao đâu, da mặt ta dày lắm.”

Từ hôm đó, ta điên cuồng tích cóp tiền.

Hành Hành cười nhạo: “Một tiểu ăn mày như ngươi, tình nguyện nhịn đói để dành tiền làm gì chứ?”

Vì để cưới ngươi.

Ta tất nhiên không dám nói ra, chỉ hỏi nàng: “Hành Hành, sau này lớn lên, ngươi muốn gả cho ai?”

Nàng đáp ngay không chút nghĩ ngợi:

“Tất nhiên là một vị thiếu hiệp trừ gian diệt bạo.”

Thiếu hiệp sao…

Nếu Hành Hành chưa từng rời đi, ta tin rằng mình nhất định sẽ trở thành thiếu hiệp.

Nhưng nàng đã biến mất.

Không một dấu vết, như thể chưa từng tồn tại trên đời này.

Rất lâu, rất lâu sau, ta mới biết nàng đã bị cha mẹ bán vào kỹ viện.

Hành Hành hẳn đã sớm dự cảm được điều đó.

Bởi vì, nàng từng lén lút muốn trộm túi tiền của ta.

Nàng đã chuẩn bị cho việc chạy trốn.

Ta phát hiện ra từ lâu, nhưng vẫn cố tình giả vờ ngủ.

Dù sao, số tiền đó vốn dĩ cũng là để cho nàng, nàng muốn lấy bao nhiêu, tùy nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play