Ta dường như còn nghe thấy giọng nói của Lạc Dư An, gọi tên ta là …..Hành Hành.

Không phải lần đầu tiên.

Từ rất lâu trước đây, hắn đã từng gọi ta vô số lần.

Hắn là tiểu nam hài đã cùng ta ngắm tuyết năm ấy, là người đã sưởi ấm ta giữa cơn giá rét.

Vậy mà mãi đến giây phút này, ta mới nhận ra hắn.

Thì ra, từ đầu đến cuối, nữ chính trong câu chuyện của hắn—vẫn luôn là ta.

Lòng ta quặn đau như bị dao cắt, cơn co thắt trong ngực khiến ta gần như muốn nôn ra máu.

Bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt của Đỗ Lăng Phong kéo ta về thực tại:

“Hai người các ngươi có vấn đề à? Ta chỉ đâm trúng vai hắn thôi, diễn cái gì sinh ly tử biệt vậy?”

……

Ta tập trung nhìn kỹ, quả thật… chỉ là vết thương trên bả vai.

Lại nhìn sang bên kia—Đỗ Tâm Duyệt thế nhưng cũng bò dậy được.

Không khí lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.

Lạc Dư An ho nhẹ, phá vỡ sự im lặng:

“Ngươi làm sao nhìn ra ta đã cố tình tránh đi yếu hại của Đỗ Tâm Duyệt?”

Đỗ Lăng Phong thản nhiên đáp:

“Trực giác.”

Ánh mắt hai người giao nhau, giữa họ dường như có gợn sóng lay động.

Có lẽ… họ đã từng tin tưởng nhau, từng yên tâm mà giao cả mạng sống cho đối phương.

Đỗ Lăng Phong chậm rãi rút kiếm, giọng nói không chút cảm xúc:

“Ngươi đâm muội muội ta một kiếm, vậy ta cũng trả lại ngươi một kiếm.”

Hắn quả nhiên vẫn để tâm đến muội muội.

Xem ra vẫn còn chút nhân tính.

Dù đang bị thương, Đỗ Tâm Duyệt lại trông có vẻ rất vui vẻ. Đỗ Lăng Phong dứt khoát bế nàng lên, không thèm ngoảnh lại mà rời đi.

Ta nhìn theo bóng lưng hai người, không kìm được mà cảm thán:

Quả nhiên là trai tài gái sắc.

Khoan đã.

Câu này… hình như không nên dùng để miêu tả huynh muội ruột?

Cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang thiêu đốt sau gáy, ta quay đầu lại—Lạc Dư An.

Hắn nhìn ta chăm chú, trong mắt chứa đựng vô số điều muốn nói.

Có hàng ngàn hàng vạn lời muốn trách cứ—hắn bị gì thế? Lại giấu giếm thân phận tiếp cận ta? Chính mình tự tưởng tượng ra cái gì yêu hận tình thù hả?

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng đầy bất an của hắn, tất cả bực bội trong lòng ta đều tan thành mây khói.

Cuối cùng, ta khẽ nghiêng người, để mặc hắn ôm chặt lấy ta, để mặc nước mắt thấm ướt vạt áo hắn.

“Thực xin lỗi.” Lạc Dư An khẽ run giọng.

Ta khịt mũi, thấp giọng mắng:

“Ngốc.”

Rõ ràng là đang mắng hắn, nhưng giọng điệu vừa thốt ra lại mềm mại như đang làm nũng.

Chúng ta cứ thế ôm chặt lấy nhau, như thể muốn ôm đến tận cùng của thời gian.

Mọi thứ đều mờ ảo, như một giấc mộng.

Ngẩng đầu, ta lại thấy tán cây lệch kia, với độ cong hoàn mỹ đến kỳ lạ.

Gió thổi qua, lá khô rơi tí tách.

Tựa như… tuyết rơi.

Vừa trở về Lạc trạch, ta đã thấy hai người có vẻ quen mắt đang gây náo loạn trước cửa.

Thủ vệ chạy tới bẩm báo:

“Lạc đại nhân, hai người kia nói họ là cha mẹ ruột của Úc cô nương, đến để bàn chuyện gia đình.”

À.

Bảo sao trông quen vậy.

Lạc Dư An gật đầu: “Chôn sống.”

Ta giật mình, vội giữ chặt tay hắn: “Tướng công! Họ là cha mẹ ruột của ta!”

Lạc Dư An theo bản năng siết chặt tay ta hơn, như thể sợ ta sẽ rời bỏ hắn. Hắn trầm giọng nói:

“Vậy… nghe theo nàng.”

Ta khẽ nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi hắn, rồi chậm rãi mỉm cười:

“Đánh gãy chân là được rồi.”

Lạc Dư An: “……”

Tướng công của ta, là một đại ác nhân khét tiếng.

Mà bản thân ta, cũng chẳng phải người lương thiện gì cho cam.

Chúng ta dây dưa với nhau, đồng lõa làm điều xấu, không rời không bỏ.

Nếu vận mệnh muốn trừng phạt chúng ta—

Vậy, cứ việc phóng ngựa đến đây đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play