Hôm đó, ta vốn định thắt cổ.
Xách theo một chiếc ghế nhỏ, ta cẩn thận chọn một nhánh cây có độ cong hoàn hảo nhất.
Ai ngờ, ngay khi vừa xỏ đầu vào thòng lọng, tóc ta bỗng dưng bị ai đó giật mạnh, tiếp theo cả người bị kéo ngược lại một cách thô bạo.
Không kịp đề phòng, ta cùng chiếc ghế rơi thẳng xuống đất, xương cốt suýt nữa vỡ vụn.
Ân nhân cứu mạng gì mà thô lỗ đến thế!
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với một nam tử có dung mạo yêu dã đến kinh tâm động phách.
Hắn cúi người, mạnh tay bóp cằm ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt:
“Muốn chết? Không dễ vậy đâu.”
Sau đó, ta bị hắn xách thẳng về một tòa phủ đệ sa hoa
Nơi này không xa lạ gì, chính là phủ của Lạc Dư An—vị ác quan khét tiếng nhất thành. Độ đáng sợ của hắn chẳng khác gì địa phủ, đến nỗi không chỉ người mà ngay cả chim muông, muỗi mòng cũng phải tránh xa.
Quan tham thì chỉ cần tiền, còn vị Lạc đại nhân này lại muốn mạng người.
Tương truyền, Lạc Dư An tàn bạo thành tính, giết chóc là thú vui. Khi thẩm vấn phạm nhân, hắn dùng đủ mọi thủ đoạn độc ác, bất kể kẻ đó có tội hay không. Chỉ cần ai lọt vào mắt hắn mà không vừa ý, hắn lập tức gán tội rồi tra tấn đến chết. Xẻ bụng, rút ruột, ép cạn máu, cuối cùng treo thi thể giữa phố phơi ba ngày ba đêm. Có tiền, có thế, chẳng ai dám động vào hắn.
Lúc này đây, ta bị ném thẳng lên một chiếc giường lớn, chỉ biết cầu nguyện lời đồn đều là giả.
Dù ta chẳng tha thiết sống, nhưng cũng không có nghĩa là muốn bị hành hạ đến chết!
Lạc Dư An chậm rãi cởi áo khoác, đáy mắt lạnh lẽo như băng:
“Nữ nhân, ca ngươi của Đỗ Lăng Phong đã phản bội ta. Là muội muội duy nhất của hắn, ngươi phải thay hắn chuộc tội.”
Nói xong, hắn nhếch môi cười hiểm độc, lập tức áp tới gần.
Lúc này, ta rốt cuộc mở miệng:
“Ta họ Úc, tên Hành Hành. Chưa từng có ca ca.”
Lạc Dư An cười lạnh:
“Giả vờ? Cứ tiếp tục giả vờ đi.”
Nhưng ta thực sự không biết Đỗ Lăng Phong. Chẳng lẽ vì ta quá giống muội muội hắn?
Trong lúc ta còn chìm trong suy nghĩ, Lạc Dư An bỗng cúi đầu, mạnh mẽ cắn lên cổ ta.
Ta cẩn thận hỏi:
“Xin lỗi làm phiền một chút... Nhưng ngài định dùng cách này để trả thù Đỗ Lăng Phong sao?”
Lạc Dư An nhìn ta, nụ cười giảo hoạt nở rộ:
“Sao hả? Có phải rất thống khổ? Tuyệt vọng lắm đúng không? Cảm thấy sống không bằng chết?”
Ta tỉ mỉ quan sát nam tử trước mặt ,thân hình cao lớn, ngũ quan hoàn mỹ đến vô thực. Dù mang vẻ tàn nhẫn, hắn vẫn toát lên sự yêu dị, khiến người ta chẳng thể dời mắt.
Cái dạng gì không có mắt nhìn mới cảm thấy bị hắn ngủ là một kiểu trả thù?
Rõ ràng giống như một loại phúc lợi hơn.
Vì thế, ta săn sóc nói: “Lạc đại nhân, ngài không cần dùng sức mạnh, ta sẽ phối hợp rất tốt.”
Ai ngờ, Lạc Dư An lại khựng lại, lạnh lùng phun ra một chữ:
“Lăn.”
Ta sững sờ: “Ta có thể quay về sao?”
Diễn còn chưa bắt đầu, vậy mà đã kết thúc rồi?
Lạc Dư An mặt mày lạnh băng: “Ý ta là lăn xuống đất mà ngủ.”
Xem ra hắn không thích kiểu chủ động này.
Ta ngoan ngoãn ôm chăn, trèo xuống đất, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy, đối diện với gương mặt đen thẫm của Lạc Dư An. Trông hắn có vẻ khó hiểu, vì sao ta lại có thể ngủ say như vậy trên nền đất cứng?
Không lâu sau, Lạc Dư An tuyên bố muốn nạp ta làm thiếp.
Hắn đắc ý nâng cằm ta, chậm rãi nói:
“Cách tốt nhất để trả thù kẻ thù, chính là cướp đi người mà hắn yêu quý nhất.”
Hắn cúi sát, giọng nói đầy mỉa mai:
“Chờ Đỗ Lăng Phong vất vả tìm được ngươi, hắn sẽ phát hiện muội muội yêu dấu của mình đã trở thành thiếp thấp hèn nhất của ta. Ngươi đoán xem, hắn sẽ có cảm giác gì?”
Ta đoán không được Đỗ Lăng Phong sẽ có tâm tình gì, nhưng ta thì khá vui vẻ.
Dù Lạc Dư An tai tiếng đầy mình, nhưng hắn vô cùng giàu có. Riêng phủ đệ của Lạc gia thôi đã xa hoa đến mức vương phủ cũng không sánh bằng. Gả vào đây, ít nhất không lo ăn uống.
Đêm động phòng, hắn xốc khăn voan đỏ của ta lên, lạnh nhạt hỏi:
“Làm thiếp của ta, ngươi có cảm thấy nhục nhã không?”
Ta mỉm cười thẹn thùng: “Vậy từ nay về sau, ta sẽ gọi ngài là tướng công nhé.”
Biểu cảm của Lạc Dư An lập tức cứng đờ, như thể bị ghê tởm đến mức không nói nên lời. Hắn híp mắt nhìn ta, giọng lạnh như băng:
“Ngày Đỗ Lăng Phong đến cứu ngươi, cũng chính là ngày giỗ của hai huynh muội các ngươi.”
Ta lại kiên nhẫn giải thích: “Ta thực sự không quen biết Đỗ Lăng Phong.”
Lạc Dư An nhếch môi cười lạnh: “Diễn xuất không tệ.”
Trên đời này lại có kiểu ác nhân hồ đồ đến vậy.
Thôi, ta quyết định im lặng, không giải thích nữa.
Dù sao, gả cho hắn cũng chẳng có gì thiệt thòi. Ta có chiếc giường êm ái nhất, đồ ăn mỹ vị nhất, tướng công anh tuấn nhất, lại còn vô số người hầu hạ kẻ hầu người hạ. Ta thậm chí còn nghĩ, giá mà mình thật sự là muội muội của Đỗ Lăng Phong thì tốt biết bao.
Khi ăn sẽ có người hầu kịp thời dâng khăn lau miệng.
Trời nóng, họ sẽ lập tức mang quạt tới hầu hạ.
Bồn tắm luôn có người chuẩn bị sẵn nước ấm, đúng giờ đúng giấc.
Là đại ác nhân khét tiếng, bình thường không ai dám tiếp cận Lạc Dư An, ngay cả gia nhân cũng không dám nhiều lời với hắn nửa câu.
Ấy vậy mà, đối với "muội muội kẻ thù", hắn lại chẳng hề giống lời đồn. Ngoại trừ ánh mắt lạnh lẽo đủ khiến ta nổi da gà, thì những thứ khác đều rất bình thường.
Thậm chí có lần ta cố ý xông vào phòng hắn nhìn lén lúc hắn tắm, kết quả hắn chỉ cau mày đen mặt đuổi ta đi, chứ không hề trói ta lại đánh cho một trận.
Ta bỗng hoài nghi, rốt cuộc hắn là đại ác nhân hay đại thiện nhân đây?
Đám người hầu luôn nhìn ta bằng ánh mắt đầy đồng cảm, tưởng rằng ta phải chịu những hành hạ tàn nhẫn nhất. Ta vội vàng thanh minh: “Không có đâu, Lạc đại nhân đối với ta cực kỳ sủng ái.”
Lạc Dư An nghe vậy, giọng lạnh đến mức đóng băng:
“Ta sủng ái ngươi đến mức không thể chịu nổi?”
Ta gật đầu chắc nịch:
“Đúng vậy.”
Lạc Dư An nổi giận.
Hắn thô lỗ đè ta xuống giường, bàn tay bắt đầu cởi bỏ y phục.
Ta nhìn chằm chằm vào đường nét sắc sảo trên thân thể hắn, mặt không nhịn được mà nóng lên.
Lạc Dư An nhíu mày: “Ngươi đỏ mặt?”
Rồi sắc mặt hắn lập tức sa sầm: “Sợ thì lăn xuống đất mà ngủ.”
Người này thật kỳ quái. Nói hắn đối xử tốt với ta, hắn tức giận. Giả vờ sợ hãi hắn, hắn vẫn giận.
Ta bất đắc dĩ, nhích lại gần hôn lên mặt hắn, giọng mềm mại:
“Nhưng người ta muốn ngủ cùng tướng công mà.”
Lạc Dư An bỗng cứng người lại.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ thẳng tay đẩy ta xuống giường, nhưng không, hắn chỉ trầm giọng hỏi:
“Ngươi thật sự nguyện ý?”
Ta khó hiểu: “Ta đã từng không muốn sao?”
Lời vừa dứt, thắt lưng ta đã bị hắn nhẹ nhàng tháo bỏ, lớp vải tuột xuống để lộ vết bỏng chói mắt trên da.
Động tác của Lạc Dư An chợt khựng lại, ánh mắt lạnh lùng chợt tối đi:
“Ai làm?”
Ta kéo chăn che người, giọng nhẹ như gió thoảng: “Tú bà.”
Loại người nào mà không hề e sợ khi gả cho một kẻ đại ác nhân khét tiếng?
Chỉ có những kẻ đã trải qua những điều tồi tệ hơn thế gấp vạn lần.
Không sai.
Ta là một kỹ nữ.
Là kẻ từng bị khinh miệt, bị người ta giày vò, còn đê tiện hơn cả thiếp thất.
Mười năm đầu đời, vì gia cảnh đói kém, ta chỉ có thể lê la đầu đường ăn xin. Có đôi khi, thật vất vả mới được bố thí một chiếc bánh hạt dẻ, ta cũng cố gắng giữ lại một nửa, đem về cho cha mẹ.
Nhưng đến năm ta mười tuổi, đệ đệ chào đời. Cũng chính lúc ấy, cuộc đời ăn xin của ta chấm dứt, bởi vì cha mẹ đã bán ta vào kỹ viện.
Bọn họ không chút do dự vứt bỏ ta, chỉ để nuôi lớn đứa con trai mà họ trân quý.
Ta vĩnh viễn không quên khoảnh khắc tú bà lôi ta đi, cha mẹ cúi đầu đếm bạc, trên mặt đầy vẻ vui sướng không chút che giấu. Thậm chí họ chẳng buồn nhìn ta lấy một lần.
Thật đúng là cùng một ruột mà ra.
Giờ đây, ta tham tiền đến vậy, e rằng cũng là di truyền từ họ.
Lúc mới vào kỹ viện, ta không cam lòng. Hết lần này đến lần khác tìm cách bỏ trốn, nhưng đều bị tú bà dễ dàng bắt lại.
Bàn tay bà ta cầm lấy chiếc kẹp than đã nung đỏ, không chút chần chừ ấn thẳng lên da thịt ta.
Ta không thấy đau.
Vì so với nỗi thống khổ từ vết bỏng, những thứ ta phải trải qua còn đáng sợ gấp bội.
Năm tháng trôi qua, ta dần bị mài mòn đến không còn một chút góc cạnh.
Cuối cùng, ta nhận ra, mình vĩnh viễn không thể thắng được số phận.
Sống như một kỹ nữ ti tiện, chết lặng, đó chính là mệnh của ta.
Trừ khi... ta chết đi.
Dù ta không thể quyết định việc mình sinh ra, nhưng chí ít, ta có thể lựa chọn cái chết cho chính mình.
Vậy nên, ta kiên định mà đi tìm cái chết.
Vùng ngoại ô có một gốc lệ chi cổ thụ, tán cây cong như một vầng trăng khuyết.
Mỗi khi gió thổi qua, từng chiếc lá vàng lại chậm rãi rơi xuống, phát ra những tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Tựa như một cơn tuyết rơi.
Chết trong hoàn cảnh như vậy, ít nhất cũng xem như có một chút ý vị riêng.
Lạc Dư An chậm rãi buông ta ra, ánh mắt tối lại: “Đỗ Lăng Phong làm sao có thể để muội muội của hắn bị đối xử như vậy?”
Bởi vì ta không phải muội muội của hắn.
Bởi vì chưa từng có ai đến cứu ta.
Vận mệnh của con người vốn dĩ chẳng bao giờ giống nhau.
Có kẻ sinh ra trong nhung lụa xa hoa như Lạc Dư An, cũng có kẻ từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào kỹ viện như ta—một kẻ xui xẻo, ti tiện.
Chưa từng có ai quan tâm đến sống chết của ta.
Ngoại trừ Lạc Dư An.
Ngày đó, ta đứng trên chiếc ghế nhỏ, nhìn chằm chằm vào sợi dây treo lơ lửng trước mặt, thầm nghĩ không biết khi bị treo cổ, lưỡi có thật sự sẽ thè ra ngoài hay không.
Ngay lúc đó, Lạc Dư An từ trên trời giáng xuống.
Hắn mang ta đi.
Hắn cứu ta.
Lạc trạch, nơi mà thiên hạ đồn rằng là địa ngục trần gian, lại trở thành nơi duy nhất có thể che chở ta.
Giọng Lạc Dư An khẽ dịu đi một chút: “Ngươi cũng có chút cốt khí, tình nguyện thắt cổ chứ không chịu nhận mệnh.”
Ta thở dài: “Cũng bởi vì những lão già xấu xí kia thật sự khiến ta không chịu nổi. Nếu bọn họ ai nấy đều có dung mạo khuynh thành như ngài, có lẽ ta chỉ cần cắn răng nhẫn nhịn một chút là xong.”
Lạc Dư An: “……”
Sắc mặt hắn thoáng chốc sa sầm, như thể muốn bóp chết ta ngay tại chỗ.
Ta níu lấy tay áo hắn, giọng điệu đầy ủy khuất: “Tướng công, ngươi ghét bỏ ta sao?”
Lạc Dư An nhíu mày: “Ngươi đang nói mê sảng cái gì?”
Rồi hắn đè ta xuống, hơi thở nóng rực bao trùm, động tác so với bất cứ khi nào cũng dịu dàng hơn.
Ta thầm cười trong lòng.
Rõ ràng sủng ta đến vậy, thế mà vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận.
Từ đó về sau, mỗi buổi sáng khi mở mắt, ta đều thấy Lạc Dư An yên tĩnh nằm bên gối.
Hắn không còn bắt ta ngủ dưới đất nữa.
Ta luôn không nhịn được mà đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, sau đó lại bị ánh mắt băng lãnh của hắn trừng đến mức vội vàng rụt tay về.
Lạc Dư An cười lạnh: “Nếu Đỗ Lăng Phong biết ta ngủ cùng muội muội hắn, sắc mặt chắc chắn sẽ rất đặc sắc.”
Ta không nỡ nói cho hắn biết, nếu thật sự có ngày đó, Đỗ Lăng Phong chỉ e sẽ trưng ra vẻ mặt đầy nghi hoặc mà nhắc nhở hắn: “Ngại quá, ngài ngủ nhầm người rồi.”
Lạc Dư An có thực sự là kẻ tội ác chồng chất hay không, ta không rõ.
Nhưng ta biết, hắn rất cô độc.
Trong nhà gần như không ai dám chủ động trò chuyện với hắn. Nhìn bề ngoài thì uy phong lẫm liệt, nhưng bóng dáng hắn lại luôn mang theo một nét cô đơn khó tả.
Chỉ có ta, là không biết điều mà cứ bám lấy hắn.
“Tướng công, nếm thử bánh hạt dẻ ta vừa làm đi.”
“Tướng công, bộ y phục này có đẹp không?”
“Tướng công, hôm nay trời đẹp lắm, chúng ta ra ngoài dạo một chút nhé?”
Lạc Dư An vẫn luôn giữ vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đỗ Lăng Phong sao còn chưa tới cứu ngươi?”
Ta cúi đầu, chậm rãi hỏi: “Nếu vĩnh viễn không có ai đến cứu ta, ngươi có ném bỏ ta không?”
Lạc Dư An lạnh nhạt đáp: “Vậy ngươi liền làm thiếp của ta cả đời.”
Ta lập tức nhảy bổ lên ôm lấy cổ hắn: “Nói là phải giữ lời đấy nhé!”
Lạc Dư An khựng lại, sắc mặt vừa như thẹn thùng, lại vừa như không vui.
Xét đến thân phận đại ác nhân của hắn, chắc hẳn là cái sau.
Ta sợ chọc giận hắn, vội vàng buông tay định rút lui, nhưng chưa kịp thoát thân đã bị Lạc Dư An kéo ngược trở lại, ôm chặt trong lồng ngực.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, hắn cúi xuống nhìn ta.
Ánh mắt giao nhau trong một thoáng im lặng kéo dài.
Một lát sau, hắn khẽ nâng tay che mắt ta, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
“Ta sẽ lột da mụ tú bà kia, chặt đầu từng tên khách làng chơi, xâu thành chuỗi quải sức tặng cho ngươi, thế nào?”
Đây là câu tình thoại động lòng người nhất mà ta từng nghe trong đời.
Ta không nhịn được mà bật cười trộm, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
“Tướng công có bàn tay đẹp như vậy, đừng để vấy bẩn bởi máu tanh.”
Và rồi, đó là lần đầu tiên Lạc Dư An hôn ta.
Ta từng nghĩ, chỉ cần muội muội thật sự của Đỗ Lăng Phong không xuất hiện, có lẽ ta sẽ được sống bên cạnh Lạc Dư An cả đời.
Nhưng rồi nàng vẫn xuất hiện.
Thanh lệ, đoan trang, dịu dàng, tinh khôi.
Điều kỳ lạ là, chúng ta chẳng hề giống nhau, dù là dung mạo hay khí chất.
Hoặc có thể nói, nàng sạch sẽ hơn ta rất nhiều.
Còn có một cái tên thật dễ nghe, Đỗ Tâm Duyệt.
Một cái là tâm duyệt quân hề quân bất tri, một cái là hành gừng tỏi.
Nếu Lạc Dư An không bắt nhầm người, vậy lẽ ra, câu chuyện này phải thuộc về nàng và hắn.
Hiện tại, khi đã nhận ra mình bắt sai người, Lạc Dư An trầm mặc nhìn ta một lúc lâu, rồi ánh mắt chậm rãi dời sang Đỗ Tâm Duyệt.
Khoảnh khắc đó, tựa như nhất nhãn vạn năm.
Chân chính nam nữ chính rốt cuộc cũng gặp nhau.
Đỗ Tâm Duyệt nghiến răng trừng mắt với hắn:
“Cẩu quan! Nếu ngươi dám động đến ta, ca ca ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Ta âm thầm thở phào một hơi, thầm hy vọng nàng có thể giữ vững khí tiết này, ngàn vạn lần đừng rơi vào lưới tình của Lạc Dư An.
Lạc Dư An chỉ khẽ phất tay, lạnh lùng ra lệnh: “Giam lại.”
Trong phòng, chỉ còn lại ta và hắn.
Không khí trong phút chốc trở nên ngột ngạt lạ thường.
Dù đã cố tình quay lưng về phía hắn, ta vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén kia đang gắt gao ghim chặt vào gáy mình.
Giờ hắn đã biết ta không phải muội muội của Đỗ Lăng Phong, vậy sẽ xử lý ta thế nào?
Liệu có vì thẹn quá hóa giận, chém đầu ta rồi treo giữa phố thị làm trò cười cho thiên hạ không?
Tiếng bước chân hắn chầm chậm tiến lại gần.
Ta sởn tóc gáy, vội vàng tìm cách thoái thác trách nhiệm:
“Lạc đại nhân, ta đã sớm nói với ngài vô số lần rồi, ta thực sự không quen biết Đỗ Lăng Phong, là ngài không chịu tin mà thôi!”
Bước chân hắn khựng lại, đôi mắt thâm sâu tựa đáy biển lạnh lẽo.
Hắn nhấn từng chữ:
“Lạc đại nhân?”
Phải, đến nước này rồi, ta không còn mặt mũi nào gọi hắn là tướng công nữa.
Hắn bật cười, trong giọng nói mang theo sự trào phúng lạnh lẽo:
“Vậy thì, ta cũng không dám quấy rầy Úc cô nương nữa.”