“Không…”

Tô Bắc còn chưa nói xong đã bị Đường Ứng cắt ngang: “Đạo diễn Lưu, đây là đồ đệ của quan chủ đạo quán Thái Vân.”

Đường Ứng chợt nhớ tới mình còn chưa hỏi tên cô bé: “À đúng rồi em là tên gì?”

“Em tên là Tiểu Tinh Tinh, Tô Nhan Tinh.” Tiểu Tinh Tinh mỉm cười ngọt ngào với cậu ta.

Tô Nhan Tinh?!

Tô Bắc vừa định rời đi đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cô bé, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi lại thoáng qua một sự tự giễu.

Sâu thẳm trong đôi mắt ấy lại có phần mong chờ.

Nhưng đa số là ghê tởm... Lần này người đứng sau vì tài sản của gia đình họ, đến tên cũng không thèm đổi, dùng thẳng tên của em gái cậu ấy ư?

Đường Ứng cũng ngạc nhiên nhìn cô bé.

Trùng hợp ngẫu nhiên sao?

Em gái của Tô Bắc cũng tên là Tô Nhan Tinh!

Đạo diễn Lưu không biết tình huống của nhà Tô Bắc, vui vẻ cười nói: “Được rồi, Tiểu Tinh Tinh, cháu đến chương trình giải trí của chúng tôi được không? Chú có thể xếp cháu với Tô Bắc vào cùng một nhóm.”

“Em nói, em tên là gì cơ?”

Tô Bắc im lặng một lát, nhìn chằm chằm Tô Nhan Tinh, cô bé bị nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngơ ngác: “Tô Nhan Tinh ạ.”

Tên của cô bé có vấn đề gì hả?

Ánh mắt Tô Bắc sắc bén nhìn nàng: “Ai đặt tên cho em?”

Đạo diễn Lưu cảm giác được bầu không khí có gì đó không ổn bèn nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tô Bắc, cậu hung dữ với một đứa trẻ làm gì?”

Đường Ứng cười haha, nói: “Đạo diễn Lưu, cháu có chuyện muốn nói với chú, chúng ta đi trước đi.”

Nói xong, Đường Ứng vòng tay qua vai đạo diễn Lưu, dẫn ông ấy đi.

Tô Bắc vẫn nhìn Tô Nhan Tinh, Tô Nhan Tinh căng thẳng nắm chặt túi đồ, hơi cúi đầu: “Sư phụ của em…”

“Quan chủ của đạo quán Thái Vân?”

“Vâng ạ…”

“Vậy bố mẹ em là ai?”

Tô Nhan Tinh nghe hỏi thế, vẻ mặt ngơ ngác: “Em không biết…”

“Tiểu Tinh Tinh chưa từng gặp họ…”

Tiểu Tinh Tinh thất vọng cụp mắt xuống, sau một lúc, cô bé ngước mắt lên, mỉm cười ngọt ngào với Tô Bắc: “Nhưng sư phụ nói, người có duyên sẽ đưa em đi gặp bố mẹ!”

“Anh trai nhỏ, anh chính là người có duyên với em!”

Tô Bắc cười lạnh nói: “Sư phụ em biết tính toán thật đấy!”

Cậu ấy không tin vào bói toán.

Ngay cả cái tên cũng giống hệt nhau, đạo quán Thái Vân này được đấy.

Tô Nhan Tinh cảm thấy ẩn ý trong câu nói cậu ấy không tốt chút nào, cô bé cau mày: “Anh trai nhỏ, mặc dù anh rất đẹp trai, mặc dù Tiểu Tinh Tinh rất thích anh.”

“Nhưng anh không được nói sư phụ em như vậy.”

“Em không thích.”

Tô Bắc không thèm để ý đến cô bé, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tô Nhan Tinh đứng đó, có chút bơ vơ.

Cô bé có cần đuổi theo không?

Nhưng anh Bắc này không thích cô bé.

Đường Ứng nói chuyện với đạo diễn Lưu xong, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, trong lòng bắt đầu khó chịu: “Tiểu Tinh Tinh.”

Đường Ứng ngồi xổm trước mặt Tô Nhan Tinh, nhẹ giọng nói: “Em đừng trách cậu ấy. Cậu ấy có một người em gái, cũng tên là Tô Nhan Tinh, nhưng ba năm trước đã mất tích rồi…”

“Em với em ấy cũng trạc tuổi nhau, lại trùng tên với em ấy, cậu ấy suy nghĩ nhiều là đương nhiên.”

“Anh thay mặt cậu ấy xin lỗi em.”

“Xin lỗi.”

Thì ra là vậy!

Đôi mắt trong veo của Tô Nhan Tinh tràn đầy đồng cảm: “Vậy thì anh trai nhỏ cũng thảm quá.”

“Em tha thứ cho anh ấy.”

“Em không trách anh ấy nữa.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Em gái của anh trai nhỏ đã mất tích...

Chẳng trách anh trai nhỏ lại phản ứng mạnh như vậy.

“Ừm.” ( truyện trên app t.y.t )

Đường Ứng nói xong, sờ sờ tóc Tô Nhan Tinh, lén lút dứt một sợi.

Nghĩ rằng thần không biết, quỷ không hay.

Nhưng lại nghe thấy Tô Tinh Tinh hít mộ tiếng: “Anh Đường, sao anh lại dứt tóc em?”

Đường Ứng: …

Có cái hang nào không?

Cho tôi chui vào đấy với.

“Khụ, có việc cần dùng ấy mà!”

“Để làm chuyện xấu hả?” Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh mở to, nhìn cậu ta với vẻ mặt không thể tin được.

Sư phụ đã nói, có rất nhiều tà thuật cần dùng đến tóc!

Đường Ứng: !!!

“Không phải đâu!!”

"Anh không có làm chuyện xấu!!"

Tiểu Tinh Tinh nhìn kỹ khuôn mặt của Đường Ứng, tướng mặt hiển thị Đường Ứng là một người rất tốt bụng, tương lai cũng không bị tai hoạ ngồi tù, xem ra không phải là người làm chuyện xấu.

“Vậy anh Đường lấy tóc của em làm gì vậy?”

Vẻ mặt Tiều Tinh Tinh ngây thơ.

Đường Ứng: …

“Khụ, ừm, làm giám định DNA.”

“Giám định DNA là gì?”

"Ừm, chính là giúp Tiểu Tinh Tinh tìm bố mẹ mà thôi."

“Quao…”

Mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lấp lánh, miệng hơi hé mở: “Nghe đỉnh thật đấy!”

Đường Ứng được cô bé nhìn, ưỡn ngực kiêu ngạo: “Tiểu Tinh Tinh, anh đưa em đi nghỉ trước, muộn chút nữa mới bắt đầu quay.”

“Vâng ạ.”

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn đi theo cậu ta, sang bên kia ngồi nghỉ ngơi.

Đường Ứng đi lấy đồ ăn vặt đưa cho cô bé, sau đó vội vàng đi tới bên cạnh Tô Bắc, giật một lọn tóc của cậu ấy.

Tô Bắc: ..

“Cậu làm cái gì đấy!”

Tô Bắc xoa xoa da đầu, tên này xuống tay ác thật.

“Giúp mấy người làm giám định DNA.” Nói xong, không đợi Tô Bắc trả lời, cậu ta nhanh chân chuồn đi mất.

Tô Bắc: …

Tô Bắc nhìn theo hướng cậu ta rời đi, mím môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Trong lòng lại có chút mong đợi.

Nhỡ đâu, đúng thì sao?

Suy nghĩ này vừa thoáng qua, cậu ấy liền cười bản thân, sao có thể được...

Cậu ấy vẫn nên tìm người điều tra quan chủ, cũng không biết vị quan chủ kia đưa cục bột nhỏ đến bên cạnh cậu ấy là muốn thứ gì của nhà họ Tô đây.

Tô Bắc ngước mắt nhìn Tiểu Tinh Tinh đang ôm một túi khoai tây chiên, cầm một miếng khoai tây chiên lên nhìn, nhét vào miệng, nhai mấy lần, hai mắt chợt sáng lên: “Quao~”

“Ngon quá.”

Cục bột nhỏ cầm thêm một miếng nữa, nhét hết vào miệng, ăn đến nỗi hai má phồng lên. Có rất nhiều trợ lý minh tinh đang lén chụp ảnh cô bé.

“Đáng, đáng yêu quá!!”

“Con gái!! Mẹ là mẹ của con nàyyy!!!”

“Huhuhu, tiểu tiên đồng này đến từ đâu thế?”

Vèo một lát, cô bé đã ăn hết một túi khoai tây chiên, lúc trước cô bé nhìn thấy trẻ con trong thôn ăn món này rồi, nhưng sư phụ không cho cô bé ăn.

Nói đó là thực phẩm rác, rất khó ăn, chỉ có lợn mới ăn.

Nhưng…

Không hề khó ăn tẹo nào, nó rất thơm, cực kỳ ngon! Bây giờ lợn được ăn ngon như thế sao?

Nhìn thấy cô bé sắp mở một cái túi khác, lông mày Tô Bắc giật giật, đi tới lấy cái túi từ tay cô bé.

“Đừng ăn nữa, ăn nhiều bị nóng đấy.”

Cậu ấy đúng là mất trí, tự nhiên lại đi quản cô bé làm gì không biết.

Nóng hay không nóng thì liên quan gì đến cậu ấy chứ?

Tô Bắc nhìn cô bé, thấy cô bé ngơ ngác nhìn mình, tưởng rằng cô bé sẽ khóc lóc, ăn vạ hay làm gì đó, dù sao thì trẻ con đều như vậy, nhưng... cô bé lại ngoan ngoãn gật đầu, không khóc cũng không quấy nhiễu, liếm vụn khoai tây chiên còn sót lại trên ngón tay, ngọt ngào mở miệng: “Vâng ạ.”

Cực kỳ ngoan ngoãn.

Cô gái ở bên cạnh nhịn không được nữa, muốn lén đưa cho cô bé thêm một túi, bị Tô Bắc trừng mắt, đành ủ rũ thu tay về.

Huhuhu, con gái tội nghiệp của tôi, không được ăn!!

Đạo diễn Lưu cũng cười cười đi đến: “Mấy đồ khô đó đừng nên ăn nhiều, nếu không thì sẽ không đi vệ sinh được đâu, đau lắm đó.”

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ địch đáng sợ, thận trọng gật đầu: “Sau này Tiểu Tinh Tinh sẽ không ăn nữa.”

Thế mà lại không thể đi vệ sinh được, đáng sợ quá huhuhu QAQ, đúng là đồ cho heo ăn mà!

“Nhưng chỗ chú có thạch, cháu có muốn ăn không?”

Đạo diễn Lưu cũng có con nít nên rất thích Tiểu Tinh Tinh.

Ông ấy luôn muốn có một đứa con gái, nhưng lại chỉ có mỗi một thằng con trai.

Tiểu Tinh Tinh mỉm cười nhận lấy, khuôn mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt biết cười: “Cháu cảm ơn chú ạ.”

“ y! Không cần khách sao đâu!” Đạo diễn Lưu cười nheo hết cả mắt.

Tiểu Tinh Tinh cẩn thận nhìn tướng mặt của ông ấy, đột nhiên nói: “Chú, tốt nhất bây giờ chú nên nhờ người đến đón con trai chú, nếu không con trai chú sẽ gặp nguy hiểm đó.”

Đạo diễn Lưu: ???

Làm sao cô bé biết con trai mình sắp tan học? Đạo diễn Lưu nhìn Tô Bắc, chẳng lẽ là đỉnh lưu Tô nói cho cô bé biết?

Không đúng, đỉnh lưu Tô cũng không biết thời gian con trai mình tan học.

“Còn có hai mươi phút nữa, nếu chú không người tới đón con trai, con chú sẽ bị người khác đưa đi.”

“Nguy hiểm lắm đó.”

Tiểu Tinh Tinh hút một miếng thạch, hai mắt sáng lên, ngon quá!! 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play