Bán cho quan chủ một ân tình?

Người ta cần hả?

Ồ.

Tô Bắc không có biểu cảm gì, “nhổ” Tiểu Tinh Tinh trên cổ mình ra, đặt sang một bên.

“Anh không đưa em đi đâu.”

Tiểu Tinh Tinh ngước mắt nhìn cậu ấy, Tô Bắc lạnh lùng nhìn cô bé, ánh mắt có vẻ thờ ơ.

Cậu ấy không thích cô bé.

Tiểu Tinh Tinh thất vọng cúi đầu, nghĩ đến lời sư phụ nói, cô bé lo lắng khua tay múa chân: “Tiểu Tinh Tinh ăn rất ít…”

“Sư phụ nói Tiểu Tinh Tinh là em bé may mắn, sẽ không gây phiền toái gì cho anh đâu. Tiểu Tinh Tinh có thể tự mặc quần áo, học cách tự pha sữa…”

“Sư phụ bảo Tiểu Tinh Tinh đi theo anh…”

Tiểu Tinh Tinh ngước mắt nhìn Tô Bắc, thấy vẻ mặt cậu ấy không thay đổi, cô bé cắn môi dưới, nước mắt trào ra. Đây là lần đầu tiên cô bé bị người khác từ chối phũ phàng như vậy.

Bình thường mọi người trong thôn đều gọi cô bé là tiểu tiên cô, mọi người đối xử với cô bé rất tốt.

Tiểu Tinh Tinh khịt mũi, tủi thân nói: “Anh trai nhỏ, nếu anh không muốn đưa Tiểu Tinh Tinh đi thì thôi vậy.”

Thanh niên đeo gọng kính đen nghe cô bé nói thế, cảm thấy sống mũi cay cay, lại nhìn dáng vẻ đáng thương của cục bột nhỏ, vội vàng nói: “Không sao, nếu anh Bắc không đưa em đi, anh đưa em đi."

“Đường Ứng!”

Tô Bắc cau mày nhìn cậu ta.

Đường Ứng ưỡn ngực: “Sao, cậu không muốn đưa cô bé đi, cũng không cho phép tớ đưa cô bé đi à?”

“Tiểu Tinh Tinh, em có có đồ gì muốn mang đi không?”

“Em đi lấy đi, anh ở đây đợi em.”

“Vâng ạ!” Tiểu Tinh Tinh vui vẻ chạy đi thu dọn đồ đạc.

Sư phụ nói rồi, người có duyên đầu tiên, hai người bọn họ đi với nhau, đi cũng anh trai nhỏ này chắc cũng giống nhau nhỉ?

Anh trai nhỏ tên Tố Bắc hung dữ quá.

Hình như còn không thích mình nữa QAQ.

Tiểu Tinh Tinh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Tiểu Tinh Tinh vừa rời đi, Tô Bắc tức giận gãi đầu: “Cậu đưa em ấy đi cùng làm gì?”

“Cậu biết nuôi trẻ nhỏ hả?”

Đường Ứng thở dài nói: “Cậu không hiểu đâu, đây là sứ mệnh quan chủ giao cho tớ.”

Tô Bắc: …

Người anh em này của cậu ấy tin sái cổ vào mấy thứ vớ vẩn như thế.

Tô Bắc xoa xoa lông mày nói: “Vậy cậu tự đi mà xử lý.”

Nhìn thấy cậu ấy quay người định rời đi, Đường Ứng đột nhiên nói: “Anh Bắc, nếu em gái Tô vẫn còn thì chắc cũng lớn như em ấy nhỉ? Hai người có muốn làm xét nghiệm ADN không?”

Tô Bắc đút hai tay vào túi quần, hơi quay đầu nhìn cậu ta: “Sao đấy, chẳng lẽ tớ cứ thấy bé gái 3-4 tuổi là lại đưa đi giám định ADN à?”

“Cậu quên rồi hả, mấy năm nay có biết bao nhiêu người mang bé gái đến nhà tớ để giám định ADN rồi?”

Không có ngoại lệ, tất cả đều không phải là em gái của cậu ấy.

Đối với những người cố tình tiếp cận cậu ấy, cậu ấy càng bài xích, những người tiếp cận cậu ấy trước kia đều là vì tiền của nhà họ.

Trước đây cậu cũng từng hoang mang không biết làm như nào, ra đường cứ nhìn thấy mấy bé gái tầm tuổi em gái mình đều muốn đưa đi giám định DNA, nhưng bây giờ...

Cậu ấy sẽ không làm như vậy nữa, thất vọng quá nhiều lần rồi.

Cậu ấy vẫn đang phái người đi điều tra. So với những người tự nhiên xuất hiện thì cậu ấy càng tin tưởng đoàn đội của mình hơn.

Dù sao thì đoàn đội của cậu ấy đều là những người được tuyển chọn kỹ càng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel. ( truyện trên app t.y.t )

Cậu ta tin chắc chắn có thể tìm được em gái mình.

Chỉ là không biết hiện tại em gái cậu ấy đang ở đâu? Có sống tốt không? Có bị người khác bắt nạt không?

Nghĩ đến việc em gái mình có thể bị bắt nạt, trái tim Tô Bắc đau nhói.

Đường Ứng thấy cậu ấy như vậy, thở dài, không nói thêm gì nữa.

Em gái Tô là cái gai trong lòng mọi người trong nhà anh Bắc.

Nhân lúc hai người đang nói chuyện, Tiểu Tinh Tinh đã cầm đồ đi ra.

Cô bé đang mang một túi nhỏ trên lưng, một tay cầm cây phất trần nhỏ, trên cổ đeo bình sữa nhỏ, chiếc bình sữa nhỏ lắc lư theo bước chân của cô bé.

Cực kỳ đáng yêu.

Tô Bắc ngoảnh mặt đi, cảnh tượng đáng yêu nhưng lại khiến cậu ấy nhớ đến em gái đã mất tích của mình, lòng không vui nổi.

Đường Ứng quỳ xuống, đưa tay về phía Tiểu Tinh Tinh, nhưng Tiểu Tinh Tinh lại không để cậu ta bế: “Anh trai nhỏ, em tự đi được!”

“Túi đồ nhỏ của em nặng lắm.”

Đường Ứng vui vẻ nói: “Cái túi nhỏ này thì nặng bao nhiêu được chứ? Không sao, sức anh khoẻ, để anh cầm cho.”

Đường Ứng vừa nói cầm lấy túi nhỏ trong tay cô bé. Tiểu Tinh Tinh do dự một chút rồi buông ra.

Cô bé vừa buông tay ra, loảng xoảng, túi nhỏ rơi xuống đất, sắc mặt Đường Ứng thay đổi.

Cậu ta dùng hết sức cũng không nhấc lên được: “...”

Hay lắm, mất hết mặt mũi.

“Tiểu Tinh Tinh, trong túi có gì thế?”

Sắc mặt Tiểu Tinh Tinh hơi đỏ, vội vàng đưa tay nhặt vác lên vai, chân vẽ tròn trên mặt đất: “Khụ, cũng không có gì, chỉ là một ít pháp khí sư phụ tặng cho em mà thôi.”

Đường Ứng: ?? Một ít? Chắc chắn không phải nhiều ít* chứ?

(*一些 với亿些 đều có phát âm là yi xie. 一些 có nghĩa là một ít; 亿 là chỉ số nhiều (一亿: 100 triệu). Đường Ứng chơi chữ, nữ chính kêu một ít pháp khí, nhưng Đừng Ứng lại thấy nhiều nên mới nặng như vậy.)

Nhưng túi nhỏ như này thì có thể đựng được gì chứ?

Chẳng lẽ thật sự là do cậu ta quá yếu?

Nhưng cũng không đến nỗi yếu hơn cả đứa trẻ ba, bốn tuổi chứ?

Xem ra cậu ta cần phải tăng cường tập luyện rồi!

“Vậy... sao em có thể nhấc lên được? Anh Bắc…”

Đường Ứng nhìn Tô Bắc.

Tô Bắc liếc nhìn bình sữa nhỏ, để bình sữa nhỏ tự cầm đồ của mình thì cũng không hay lắm.

Nghĩ đến việc sau này cô bé sẽ đi theo anh em của mình, cậu ấy giúp một chút cũng là điều dễ hiểu.

Tô Bắc đưa tay về phía Tiểu Tinh Tinh: “Để anh cầm cho.”

Đường Ứng lập tức cười, nói: “Anh Bắc khỏe lắm, đừng nhìn cậu ấy đẹp trai mà tưởng lầm, trước kia cậu ấy từng ở trong đội bóng rổ của trường bọn anh đó, ngày nào cũng rèn luyện thân thể, sức lực khỏi phải nói luôn.”

Tiểu Tinh Tinh lặng lẽ liếc nhìn Tô Bắc, lúc cậu ấy sắp mất kiên nhẫn, cô bé đưa cậu ấy túi đồ nhỏ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nặng lắm đấy…”

Đến sư huynh cũng không nhấc lên nổi mà.

Tô Bắc cười lạnh nói: “Có thể nặng bao nhiêu kg chứ?”

“Em cảm thấy anh yếu đuối giống như cậu ta hả?”

Tô Bắc liếc nhìn Đường Ứng.

Đường Ứng sờ mũi, anh Bắc, chừa lại chút mặt mũi cho nhau đi mà.

Tiểu Tinh Tinh buông tay.

“Loảng xoảng…” Túi đồ nhỏ lại rơi xuống đất, Tô Bắc dùng chút sức đỡ lại.

Thật không ngờ thứ này lại nặng đến vậy!!

Rõ ràng nhìn không to, mà nặng như quả tạ ấy.

Tô Bắc: … 

Cậu ấy không cần mặt mũi à?

Tô Bắc nghiến răng, giậm chân dùng lực, cùng với sự dùng lực của Tô Bắc, mặt đất dưới chân cậu ấy đều xuất hiện những vết nứt.

Ựa… Tô Bắc âm thầm dùng sức, cuối cùng cũng nhấc túi nhỏ lên được một chút, sau đó lại rơi rầm một cái.

Tô Bắc: …

Đường Ứng: …

Đau mặt quá.

Tiểu Tinh Tinh: !!!

Thì ra người có duyên là một anh trai nhỏ yếu đuối!

Tiểu Tinh Tinh đưa tay nhặt túi nhỏ vác lên lưng, cười ngọt ngào với bọn họ: “Không sao đâu, Tiểu Tinh Tinh tự cầm được!”

Tô Bắc: …

Đừng nhặt cái túi lên nhẹ nhàng như vậy chứ, làm thế trông anh vô dụng.

Tô Bắc nhìn đôi tay mình, bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Chuyện gì thế này?

Cậu ấy nào có yếu đuối đến nỗi như vậy?

Chẳng lẽ...

Đạo quán này thực sự có mấy thứ kỳ quái sao?

Có thể làm giảm thực lực của cậu ấy?

Tô Bắc chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy.

Ba người xuống núi, chương trình giải trí dưới chân núi, đạo diễn Lưu lo lắng đến nổi bọt mép: “Chuyện gì thế này!!”

“Tất cả các ứng viên dự bị đều kín lịch hết rồi?”

Sao lại kỳ quái như vậy chứ?

Ông ấy cũng nghe tiền bối nói rằng gần đây đỉnh lưu Tô có hơi xui xẻo, nhưng chương trình giải trí của ông ấy chỉ là chế tác nhỏ. Mãi mới mời được đỉnh lưu Tô, sao ông ấy có thể từ bỏ được?

Kết quả…

Rõ ràng ông ấy quá ngây thơ.

Hôm nay, không biết vì sao cộng sự nhỏ của đỉnh lưu Tô lại bị sốt, không thể đến tham gia chương trình giải trí, những người dự bị khác thì lại bận hết.

Đúng thật là quái dị.

Ngay lúc đạo diễn Lưu đang định chọn một đứa bé nghiệp dư trong thôn thì nhìn thấy nhóm Tô Bắc từ trên núi đi xuống.

Ánh mắt ông ấy nhìn trúng Tiểu Tinh Tinh ở giữa.

Một cô bé cực kỳ đáng yêu, làn da trắng ngần, đôi mắt to, hàng mi dài, phấn điêu ngọc trác*, chỉ cần liếc mắt nhìn đều phải hét lên như người mẹ già vì sự đáng yêu đó.

(*粉雕玉琢: Phấn điêu ngọc trác: đẹp như tượng khắc, mịn như ngọc mài: khen một người đẹp không tì vết)

Còn có ai phù hợp hơn cô bé nữa không?

KHÔNG!

Lưu đạo diễn vội vàng lao đến như cung tên: “Tô Bắc, cậu tìm được cô bé này ở đâu vậy? Rất phù hợp với chương trình của chúng ta!”

Chương trình của bọn họ là chương trình minh tinh chăm sóc các bạn nhỏ, các minh minh sẽ chăm sóc các bạn nhỏ, cùng nhau sinh hoạt trong thôn bảy ngày. Quan trọng nhất là tất cả những minh tinh này đều chưa kết hôn, giống như Tô Bắc mới mười sáu, mười bảy tuổi, điều này rất thú vị.

Hơn nữa những đứa trẻ mà bọn họ phải chăm sóc đều từ ba đến năm tuổi.

Trẻ con ở giai đoạn này là đáng yêu nhất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play