Chơi một lúc, Tiểu Tinh Tinh đã thấy chán.
Cô bé bảo anh cả bế mình xuống, Tô Tu ôm cô bé vào lòng, vừa hay trợ lý đi mua kẹo cũng về tới, đưa kẹo.
Tô Tu nhận lấy, đưa cho Tiểu Tinh Tinh: “Ăn thử xem có ngon không?”
Nếu ngon, anh ấy sẽ mua một xe để dành trong biệt thự.
“Nhưng cái này ngọt lắm, không được ăn nhiều, ăn nhiều sẽ sâu răng.”
Tô Tư khẽ nhắc nhở.
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, lấy một viên kẹo ra. Kẹo được đóng gói rất đẹp mắt, bên trên còn in chữ tiếng Anh.
Bàn tay mũm mĩm của Tiểu Tinh Tinh bóc vỏ kẹo ra. Viên thứ nhất, cô bé đưa lên miệng Tô Tu: “Anh cả ăn trước đi!”
Tim Tô Tu như tan chảy, bình thường anh ấy không ăn kẹo, không hẳn là ghét, chỉ là không thích ăn.
Anh ấy mở miệng ăn kẹo, hơi nheo mắt: “Đây là viên kẹo ngon nhất mà anh cả từng ăn đấy.”
Ngon như vậy sao?
Hai mắt Tiểu Tinh Tinh sáng ngời, vội vàng bóc vỏ một viên khác, nhét vào miệng mình.
“Ngon quá!”
Bàn tay mũm mĩm ôm lấy mặt mình, gương mặt bầu bĩnh bị ép thành một khối, cô bé hạnh phúc cười tít mắt.
Đạn mạc:
[Chết tiệt, nếu tôi không nhìn lầm thì chẳng phải đây là hiệu kẹo TX sao?]
[Là nhãn hiệu mà một viên cũng phải hơn nghìn tệ ấy hả?! (Âm thanh đổ nát…)]
[Chính nó, chính nó, là hiệu kẹo đó đấy. Tôi vừa mới tra xong, chính là hiệu kẹo đó!]
[Chết tiệt, anh cả này là nhân vật nào vậy, chưa gì đã mua kẹo một viên một nghìn rồi. Tiểu Tinh Tinh cầm cả lọ trong tay, chắc cũng phải hơn trăm viên ấy nhỉ?]
[Một lần chi mấy chục nghìn chỉ để mua kẹo ư?]
[Hacker đâu, mau điều tra thông tin của anh cả tỷ phú này đi.]
[Mấy người nghĩ lại đi, có điều tra ra thì chúng ta cũng chẳng dám làm gì.]
[Mẹ nó, anh em lầu trên, chúng ta inbox tâm sự kín đi?]
[Tức chết đi được, tôi chưa bao giờ được ăn loại kẹo nào đắt như thế, cho tôi liếm giấy gói thôi cũng được!]
[Một viên kẹo bằng một phần ba tháng lương của tôi!]
…
Ăn xong một viên, Tiểu Tinh Tinh định lấy thêm một viên nữa, nhưng nhớ lời anh cả dặn, cô bé bèn để kẹo lại, đóng nắp lọ: “Tiểu Tinh Tinh không ăn nữa.”
“Tiểu Tinh Tinh là đứa trẻ ngoan biết giữ chữ tín.”
“Em không ham ăn.”
Tiểu Tinh Tinh nuốt nước miếng, ôm lọ kẹo lẩm bẩm.
Tô Tu nghe vậy thì cảm thấy buồn cười.
Em gái anh ấy thật đáng yêu!
Thạch Đầu thấy thế, lạch bạch chạy đến, ngẩng đầu hỏi cô bé: “Tiểu Tinh Tinh, em ăn cái gì thế?”
Linh Bảo và Chanh Tử cũng đến, Tiểu Tinh Tinh mở lọ kẹo, nhìn Tô Tu: “Anh cả, em muốn chơi với họ.”
Tô Tu bế cô bé rồi ngồi xổm xuống: “Được.”
Tiểu Tinh Tinh lấy ba viên kẹo trong lọ ra, chia cho mỗi người một viên.
“Anh cả nói trẻ con không được ăn quá nhiều kẹo.”
“Hôm nay em cho anh chị một viên, ngày mai sẽ cho thêm một viên nữa, có được không?”
Môi Tiểu Tinh Tinh khẽ cong lên, nở nụ cười ngọt ngào.
Ba người bóc vỏ kẹo, ăn xong đều vui vẻ đáp: “Được, kẹo ngon quá!”
Linh Bảo vội hỏi: “Kẹo này hiệu gì thế? Bao giờ về chị sẽ bảo bố mẹ mua cho chị một ít.”
Tiểu Tinh Tinh gãi đầu, cô bé cũng không biết hiệu này là gì, Tiểu Tinh Tinh bèn giơ chiếc lọ cho Linh Bảo xem nhãn dán: “Kẹo này này.”
Linh Bảo đưa đầu nhìn, nhẩm nhẩm: “Hiệu TX à? Chị nhớ rồi.”
Thạch Đầu nhìn sang, thấy anh trai mình đã chơi xong lập tức chạy đến: “Anh! Em muốn ăn kẹo TX!”
Hai chân cậu ấy lảo đảo, suýt ngã xuống đất: “Kẹo, kẹo gì cơ?”
Tai cậu ấy có vấn đề à?
“Kẹo hiệu TX ấy! Tiểu Tinh Tinh mới cho em ăn, kẹo ngon lắm, em muốn mua!”
Đoạn Sách: …
Em muốn lấy mạng anh thì có.
Kẹo TX hơn một nghìn một viên, muốn mua một lọ ư?
Cũng phải mất cả mười nghìn!
Khóe môi Đoạn Sách giật giật, cậu ấy đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Thạch Đầu: “Ngoan đi, mình không ăn kẹo này được đâu, anh trai em không mua nổi.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Mà có mua nổi đi chăng nữa thì cậu ấy cũng thấy không cần thiết.
Chẳng phải chỉ là một viên kẹo thôi sao?
Năm đồng với một nghìn có khác gì.
Khác mỗi cái nhãn hiệu.
Với số tiến đó, cậu ấy thà tiết kiệm để dành mua nhà cao cửa rộng thì hơn.
Thạch Đầu trợn mắt, suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Vâng, em hiểu rồi, anh trai em không giàu bằng anh trai của Tiểu Tinh Tinh.”
“Ngưỡng mộ Tiểu Tinh Tinh thật.”
Thạch Đầu thở dài: “Em cũng không ép anh đâu. Không sao cả, anh, em ăn kẹo năm đồng cũng được.”
Đứa trẻ ngoan.
Tô Bắc tắm xong chạy đến được Tiểu Tinh Tinh cho kẹo. Tô Bắc không biết Tô Tu đã ăn rồi, cứ ngỡ rằng anh ấy không được ăn nên khoe khoang:
“Ây da, người mà Tiểu Tinh Tinh thích là anh sáu em đây này!”
“Cũng không còn cách nào khác, ai bảo sức hút của em lớn như thế làm gì?”
“Vừa thấy em là Tiểu Tinh Tinh đã đưa cho em viên kẹo mình thích ăn nhất rồi.”
“Anh cả, anh không có à? Thôi anh cũng đừng buồn, không sao đâu, sau này tình cảm của anh với Tiểu Tinh Tinh thắm thiết hơn thì Tiểu Tinh Tinh cũng cho anh thôi.”
Vừa nói, Tô Bắc vừa bóc vỏ kẹo ra, cầm viên kẹo, đưa ra trước mũi vờ ngửi ngửi: “Thơm quá.”
Tô Bắc cho vào miệng, vẻ mặt tươi cười: “Ngọt quá đi~”
Âm cuối ngân dài, vô cùng đắc ý.
Tô Tu: …
Tiểu Tinh Tinh: …
Khụ khụ, cô bé có nên nói cho anh sáu biết là cô bé đã cho anh cả rồi không? ( app truyện T Y T )
Tiểu Tinh Tinh hoang mang.
“Đầu óc có vấn đề.”
Tô Tu để lại một câu rồi bế Tiểu Tinh Tinh rời đi.
Tránh xa cậu ấy một chút, bệnh ngốc có thể lây đấy.
Tô Bắc: …
“Hừ, anh ghen tị với em chứ gì!”
Đạn mạc:
[Anh Bắc à, anh đừng nói nữa, em ngại thay anh đấy!]
[Tôi dùng chân vẽ giúp anh Bắc một hộ ba phòng rồi đây.]
[Mong tới ngày anh Bắc về xem lại dáng vẻ của mình trong đoạn ghi hình quá.]
[Anh Bắc, không phải tụi em không muốn cho anh biết, mà là tụi em không thể nói được.]
…
Tô Bắc chọn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Buổi tối, cậu ấy làm một bàn thịnh soạn, đắc ý trước mặt anh cả.
Dùng bữa tối xong, Tiểu Tinh Tinh nói với hai anh trai một tiếng rồi rời đi.
Cô bé định trở về đạo quán.
Tô Tu muốn đi theo nhưng Tiểu Tinh Tinh từ chối: “Sư phụ có nói em không được đưa người nhà đến đạo quán.”
Tô Tu cũng không ép cô bé.
Tiểu Tinh Tinh nhét kẹo đầy túi, chạy về đạo quán, lúc cô bé đến, đạo quán đã đóng cửa, nhưng cô bé biết, bình thường giờ này các sư huynh vẫn chưa ngủ.
Tiểu Tinh Tinh cầm môn hoàn gõ, chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa.
Thấy anh ấy, mắt Tiểu Tinh Tinh cong lên: “Đại sư huynh!”
“Tiểu Tinh Tinh, sao muội lại về? Huynh đã nghe sư phụ kể chuyện của muội rồi.”
“Chúc mừng muội đã tìm được người thân của mình.”
Tiểu Tinh Tinh cười hì hì: “Cảm ơn đại sư huynh.”
“Hôm nay các sư huynh đều xuống núi, muội đi vội quá, chưa kịp thông báo với các sư huynh.”
“Thật xin lỗi.”
Tiểu Tinh Tinh chắp tay trước ngực, nghịch ngợm chớp mắt.
“Muội thật là.”
Đại sư huynh đưa tay điểm giữa trán cô bé: “Bọn huynh không trách muội đâu.”
“Hì hì, muội biết các huynh là tốt nhất mà!”
Tiểu Tinh Tinh lấy một nắm kẹo trong túi ra: “Đây là kẹo anh cả mua cho muội, ngon lắm đấy.”
“Đại sư huynh, huynh lấy rồi chia cho các sư huynh khác nhé, cho sư phụ một ít nữa, để ông ấy chu du bốn bể về ăn.”
Bàn tay mũm mĩm cầm đầy viên kẹo lấp lánh.
Vẻ mặt đại sư huynh dịu lại, anh ấy ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu cô bé: “Được, cảm ơn Tiểu Tinh Tinh.”
Anh ấy vừa nói vừa nhận lấy.
Tiểu Tinh Tinh nhìn bầu trời: “Muội không thể ở đây lâu được, muội phải về chuẩn bị đi ngủ.”
“Lần sau được ăn ngon, muội sẽ đem đến cho các huynh.”
Ngưng một chút, Tiểu Tinh Tinh lại nở một nụ cười đáng yêu: “Các huynh mãi mãi là người nhà của muội!”
Đại sư huynh nhìn cô bé với ánh mắt trìu mến, ấm lòng đáp: “Ừm.”
“Mau đi đi, nhớ cẩn thận.”
“Vâng!”
Tiểu Tinh Tinh tung tăng rời đi. Chẳng bao lâu, một nhóm người lần lượt xuất hiện sau lưng đại sư huynh: “Huhuhu, ta không nỡ xa tiểu sư muội.”