“Tiểu sư muội đáng yêu quá QAQ.”
“Em biết ngay tiểu sư muội sẽ nhớ chúng ta mà!”
Đại sư huynh tức giận trừng mắt nhìn bọn họ một cái: “Nếu ai cũng thích Tiểu Tinh Tinh như vậy, sao không ra tiễn em ấy.”
“À thì…”
Các sư huynh gãi gãi đầu: “Còn chẳng phải vì tụi em sợ mình không thể kìm nén cảm xúc sao?”
“Đúng vậy, càng nhìn tiểu sư muội, tụi em càng không muốn để em ấy đi.”
Nhưng sư phụ nói, tiểu sư muội có sứ mệnh của em ấy.
“Phải vậy không, sư phụ?”
Mọi người cùng làm động tác quay đầu, bèn thấy một người đàn ông không biết ngồi trong viện từ lúc nào, người đàn ông này khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhem, người đó là sư phụ đã nói dối Tiểu Tinh Tinh rằng ông ấy đi ngao du bốn bể!
quan chủ lau nước mắt, nấc cụt một cái: “Thầy không có khóc!”
“Thầy không hề tiếc con nhóc kia!”
Các sư huynh: …
Hay thầy lấy gương soi dáng vẻ của thầy bây giờ đi?
“Sư phụ…” Đại sư huynh thở dài: “Vì sao thầy không tiễn Tiểu Tinh Tinh? Vì sao muốn gạt em ấy?”
“Còn nữa, con thấy người nhà có thể mua kẹo đắt tiền như thế cho Tiểu Tinh Tinh, có lẽ họ rất thích Tiểu Tinh Tinh, vì sao họ không cùng đi với Tiểu Tinh Tinh lên đạo quán?”
Vừa nhắc tới chuyện này, quan chủ hơi chột dạ: “Có thể do họ bận việc phải đi, sao thầy biết lý do được!”
Đại sư huynh nheo nheo mắt, một lời thành sấm: “Không phải do sư phụ nói gì đó chứ? Ví dụ, không cho tiểu sư muội mang người nhà trở về gì đó…”
Đại sư huynh chỉ thuận miệng nói, lại thấy tay cầm ly nước của quan chủ run một chút, nước sánh ra ngoài.
Đại sư huynh:...
Đúng rồi, đoán bừa thế mà lại trúng.
“Sư phụ…” Đại sư huynh thở dài: “Sao thầy muốn làm như vậy?”
Quan chủ lau mồ hôi lạnh trên trán, quỷ mới biết vừa nãy ông ấy suýt bị dọa chết, sao đại đồ đệ này biết được?
“Con không hiểu đâu!”
“Anh cả của Tiểu Tinh Tinh là doanh nhân thành đạt khi mới hai mươi lăm tuổi, cũng là người nắm quyền của Tập đoàn nhà họ Tô, nếu để cậu ấy tra được chuyện năm đó…”
“Đạo quán này của chúng ta cũng tiêu đời!”
“Cho nên không tiễn là tốt nhất.”
Với tố chất tâm lý của ông ấy, dụ ông ấy nói ra chỉ là chuyện nhỏ.
Đại sư huynh: ...
“Chẳng phải năm đó thầy cứu tiểu sư muội sao?”
“Đúng là vậy, nhưng thầy cũng đã giấu Tiểu Tinh Tinh ở đây ba năm…”
Không thông báo bất cứ tin tức gì cho người nhà họ Tô trong suốt ba năm trời, chỉ cần điểm này cũng đủ để cho mấy tên cuồng em gái đó “xử chết” ông ấy rồi.
Mấy năm nay ông ấy cũng điều tra một ít chuyện nhà họ Tô, càng điều tra càng thấy, tuyệt đối không được gặp mặt bọn họ!!!
Không có ai dễ chơi cả!!
Hơn nữa, ông ấy cũng không cố ý giấu Tiểu Tinh Tinh ở đây, mọi sự là số trời!
Ông ấy cũng không hề tham lam vận may Tiểu Tinh Tinh mang đến cho mình…
Tuy là, khụ khụ, một phần cũng là vì vận may, dù sao, lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, đã bị ánh sáng vàng trên người cô bé chiếu vào mắt, cũng vì điều này, ông ấy mới cứu cô bé khỏi tay bọn buôn người.
Nhưng đây không phải điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất là ông ấy tính rồi, nếu Tiểu Tinh Tinh quay về trước khi cô bé ba tuổi rưỡi, cô bé sẽ gặp những chuyện bất khả kháng, sau đó mất tích thêm một lần nữa.
À, nhưng ba năm sau cô bé cũng sẽ trở về nhà họ Tô…
Chỉ là, ông ấy không nỡ để cô bé lưu lạc lang thang suốt ba năm nên quyết định ra tay cứu cô bé!
Cảm động trời đất tới mức nào chứ.
Quan chủ vuốt chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của thương hiệu nào đó trên tay mình, thở dài: “Mọi sự là ý trời!”
Đại sư huynh: ... Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Anh ấy không thể để mình bị xoay vòng vòng được: “Sư phụ, con nhớ sau khi đón tiểu sư muội về, đạo quán của chúng ta mới phát triển.”
Đạo quán trước kia, hương khói suy tàn.
Quan chủ: ...
Gõ một cái bây giờ!
Đại đồ đệ quá thông minh, phải làm sao đấy?!
Không dễ lừa chút nào.
Quan chủ đảo mắt vài vòng, đứng dậy chạy mất: “Ôi trời, con hỏi nhiều thế làm gì, tóm lại, thầy rất xót Tiểu Tinh Tinh, các con cũng thật lòng coi con bé là người nhà, chừng đó là đủ rồi.”
“Thầy đi đây, có bất kỳ kẻ nào tới tìm thấy thì nhớ nói thầy đi ngao du bốn bể rồi.”
Ngừng một chút, quan chủ chạy trở về, cầm mấy viên kẹo trên tay đại sư huynh: “Kẹo này Tiểu Tinh Tinh cho thầy, thầy ăn mấy cái.”
Vừa dứt lời, người cũng mất tăm.
Đại sư huynh thở dài.
Đôi khi sư phụ cũng không đáng tin!
Quan chủ trở lại phòng mình, nụ cười phai nhạt dần, ông ấy tìm một tấm đệm hương bồ rồi ngồi thiền, bấm ngón tay, nhắm mắt tính toán một chút.
Lẩm bẩm: “Mọi sự quay về chính đạo, mới là đại cát.”
“Như thế, mới tránh được đại nạn lớn nhất trong cuộc đời con bé.”
Quan chủ cười khổ: “Con đường tương lai như thế nào, phải dựa vào chính con đấy, Tiểu Tinh Tinh, sư phụ chỉ có thể giúp con đến đây thôi.”
Trước mắt cứ để cả nhà họ đoàn tụ đã.
“Chú ý, người dẫn chương trình đã online!”
Bỗng nhiên có giọng nói phát ra từ điện thoại, biểu cảm trên mặt quan chủ nhạt dần, vội vàng đứng dậy cầm điện thoại: “Ôi ôi, người đẹp bé nhỏ ơi ta tới đây!!”
Quan chủ cầm điện thoại, tặng một chiếc tên lửa cho người dẫn chương trình xinh đẹp trong trò chơi mà ông ấy chú ý.
Hu hu hu, hôm nay người đẹp bé nhỏ của ông ấy vẫn xinh tươi như hoa!
Đúng là giết trái tim ông già này mà!
…
Bên kia.
Tiểu Tinh Tinh không ở đây, Tô Tu không muốn trò chuyện với Tô Bắc, trợ lý cầm máy tính tới, anh ấy mở một cuộc họp video ngắn, sau đó lấy điện thoại gọi cho bạn thân của anh ba.
Nói về chuyện Thạch Đại.
Bên kia nói sẽ phái người tới đây xem, chở thi thể đi.
Ngón tay Tô Tu gõ nhẹ trên sô pha: “Chỉ vậy thôi?”
“Vậy ý anh là…”
“Tuy những kẻ gây nên việc này đã chết nhưng cũng không dễ cho qua như vậy đúng không?”
“Đưa lịch sử này ra, soạn thành sách, bán miễn phí trên khắp thế giới.”
Tô Tu nhếch mép cười lạnh, bọn chúng khiến cục cưng của anh ấy chịu đau khổ, anh ấy sẽ khiến lịch sử này khắc sâu vào người bọn chúng!
Ghim bọn chúng lên cột sỉ nhục!
Cho dù bọn chúng đã chết cũng đừng hòng tránh thoát.
Muốn để người trên khắp thế giới biết hành vi phạm tội của bọn chúng!
“Cái này…” Bán miễn phí trên khắp thế giới, chưa từng nghe thấy…
“Nhà họ Tô sẽ chi tiền.”
“Được, nếu anh cả Tô đã nói như vậy, chúng em từ chối cũng không hay lắm.”
“Em sẽ báo cáo lên cấp trên.”
“Ừm, có tin tức của hắn chưa?” Tô Tu hỏi một câu theo thường lệ.
Bên kia khẽ thở dài một tiếng: “Không có ạ.”
“Ừm, vậy phiền các cậu giúp tôi tìm xem.”
“Không, đây là điều chúng em nên làm.”
Xử lý chuyện này xong, Tô Tu tiếp tục xem tài liệu, phê ký văn kiện.
Bên Tô Bắc đang đeo tai nghe vui chơi thỏa thích ở hẻm núi, gặp phải mấy tên đồng đội quá ngu ngốc, cậu ấy không nhịn được nhiệt huyết bật mic lên: “Sao? Khu rừng hoang dã là nhà cậu hả? Cậu luôn ở khu rừng hoang dã, khu rừng hoang dã có nấm linh chi cậu hái đúng không?”
“Có giá trị kinh tế cao như thế, cậu chỉ mua một thanh kiếm sắt, cậu đúng là rẻ mạt.”
“Ăn ba cú không thể làm gì cả, còn đi tặng đầu cho người khác, tới đây, bố vặn gãy đầu mày.”
Tô Bắc còn định nói tiếp, bỗng nhiên tai nghe bị ai đó lấy đi.
“Mày…”
Tô Bắc ngẩng đầu lên, nuốt câu nói tục phía sau xuống.
Tắt tiếng, ngoan ngoan gọi một tiếng: “Anh cả.”
“Bớt nói tục đi.” Tô Tu nhíu mày: “Trước đây thế nào mặc kệ em, nhưng ở trước mặt Tiểu Tinh Tinh em nhớ chú ý một chút.”
“Ít chơi game thôi, em làm anh trai, phải làm gương tốt, rảnh rỗi thì đọc sách nhiều vào.”
Tô Bắc nhảy lớp: ...
“Em thấy gen nhà mình, có lẽ không cần khắc khổ học tập đâu…”
Người nào cũng nhảy lớp.