Tô Tu sực nhớ ra rằng bây giờ vẫn còn đang ghi hình, khẽ nhíu mày, thoáng nhìn trợ lý bên ngoài ống kính, trợ lý lập tức hiểu ý, quay người rời đi.
Tô Tu bế Tiểu Tinh Tinh đến ghế sofa rồi ngồi xuống, đạo diễn Lưu liếc nhìn cameraman, nháy mắt với anh ta, ý bảo anh ta tiếp tục quay.
Mới bắt đầu quay, phòng phát sóng trực tiếp của Tô Bắc bắt đầu bùng nổ.
[Aaaa, anh đẹp trai đang ôm Tiểu Tinh Tinh chắc chắn là anh cả, hú hét hú hét…]
[Thật không uổng công tôi vượt tường mà, hu hu hu hu, anh trai đẹp ngất ngây!]
[Mẹ đang hỏi tôi sao lại liếm màn hình thế này.]
[Ông trời ơi, ngay bây giờ, trong phút giây này, hồn tôi muốn xuyên vào Tiểu Tinh Tinh! Tôi nguyện ý! Cho dù phải trả cái giá đắt thế nào!]
…
Tô Tu cúi nhìn con bé, vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu Tinh Tinh, tiếp theo cần phải làm nhiệm vụ gì nữa vậy, hửm?”
Tiểu Tinh Tinh nhìn sang Tô Bắc: “Anh sáu, chúng ta có nhiệm vụ gì nữa vậy?”
Vì để phân biệt anh cả và anh sáu, Tiểu Tinh Tinh không chỉ gọi chữ anh, bởi vì như thế rất khó để phân biệt!
Tô Bắc ấm ức nhìn Tiểu Tinh Tinh, trước khi anh cả tới em còn gọi anh là anh mà!
Bây giờ là anh sáu rồi ư?
Tô Bắc ấm ức.
Tô Tu thản nhiên liếc nhìn cậu ấy, Tô Bắc lập tức điều chỉnh nét mặt.
Hừm, thật ra cậu ấy cũng không buồn tới vậy.
Khụ.
Tô Bắc nhìn người của tổ chương trình: “Chiều nay chúng tôi có nhiệm vụ gì vậy?”
“Nhiệm vụ buổi chiều sẽ được công bố tại quảng trường, bây giờ cũng có thể qua đó, chắc mọi người cũng gần tới nơi rồi.”
Người của tổ chương trình giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Tô Tu nghe vậy, bế Tiểu Tinh Tinh đứng lên, nói với Tô Bắc: “Dẫn đường.”
Tô Bắc: ???
Gì vậy chứ, em chỉ là công cụ chỉ đường thôi sao?
Trong lòng thầm mắng một câu, chứ Tô Bắc nào có dám nói ra, cậu ấy vội dẫn đường cho anh cả đi tới.
Haizz, cái quyền lực huyết thống này thật đáng ghét.
Khi Tô Bắc dẫn họ tới quảng trường, thì mọi người đều đã đến nơi rồi.
Vừa nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, mấy đứa bạn nhỏ lập tức chạy tới, gọi cô bé: “Tiểu Tinh Tinh! Cuối cùng em cũng tới rồi!”
“Bọn chị chờ em lâu lắm rồi.”
“Ủa, anh trai bế em là ai vậy? Đẹp trai quá!
Linh Bảo đã nhìn qua nhiều anh đẹp trai ở giới giải trí, nhưng anh này lại đẹp trai hơn hẳn!
Linh Bảo nhìn Tô Tu với ánh mắt như sắp biến thành hình trái tim.
Tiểu Tinh Tinh ôm lấy cổ Tô Tu, cười hì hì: “Đây là anh cả của em.”
“Ồ…” Linh Bảo rất ngưỡng mộ: “Em có nhiều anh trai quá đi, lại còn đẹp trai nữa, thích thật đấy.”
“Chị cũng muốn có nhiều anh trai như vậy.”
Linh Bảo thở dài, sao bố mẹ cô bé không sinh thêm anh trai chứ?
Thạch Đầu và Chanh Tử không hiểu rõ tâm trạng của Linh Bảo.
Tiểu Tinh Tinh chớp mắt: “Cái này thì em không biết.”
Tiểu Tinh Tinh gãi đầu: “Hay là, chị trở về tìm bố mẹ, bảo họ sinh thêm anh trai cho chị đi?”
Linh Bảo gật đầu: “Để chị về hỏi thử.”
“Phụt.”
Tô Bắc cười “phụt” một tiếng, hai bé con này, đang nghĩ là chỉ cần muốn có anh trai thì có thể sinh à?
Ha ha ha, buồn cười quá.
Tô Tu thản nhiên liếc nhìn Tô Bắc: “Cười gì đấy?”
Tô Tu lập tức che miệng lại, im bặt.
Khụ, cậu ấy không nên cười.
Mọi người xung quanh: …
Thật không ngờ còn có người có thể làm đỉnh lưu Tô im miệng, đỉnh thật.
Tô Bắc suy nghĩ một lát rồi giới thiệu: “Đây là anh cả của tôi, thật ra Tiểu Tinh Tinh là em gái ruột của tôi.”
Mọi người: ???
Chẳng phải người hợp tác với đỉnh lưu Tô được chọn ngẫu nhiên sao?
Sao lại trở thành em gái ruột rồi? Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện gia đình của đỉnh lưu Tô, bọn họ đều là người thông minh nên không có hỏi nhiều, bởi vì, trông anh của đỉnh lưu Tô có vẻ là người không dễ chọc.
“Vậy à, chúc mừng nha.”
Đoạn Sách cười cười, nhờ cậu ấy mở lời, những người còn lại cũng nói từng câu chúc mừng theo.
Đúng lúc đó người của tổ chương trình bước tới, bắt đầu công bố nhiệm vụ.
Nhiệm vụ tập này là ném bóng, ai ném vào nhiều, sẽ là người được chọn nguyên liệu nấu ăn đầu tiên.
Tô Tu chờ người của tổ chương trình nói xong, bế Tiểu Tinh Tinh đứng sang một góc: “Tô Bắc, em đi đi.”
Tô Bắc: ???
“Anh cả, nếu em nhớ không lầm thì, trước đây anh từng ở trong đội bóng rổ của trường…”
“Em cũng vậy mà?”
Tô Tu hơi cúi mặt: “Lâu rồi anh không có chơi bóng rổ, em đi đi, thế sẽ ổn hơn.”
Trong lòng anh ấy lại nghĩ, nếu đánh bóng rổ, người sẽ đầy mồ hôi, không thể ôm em gái mềm mại thơm tho được nữa, còn phải quay về tắm rửa, mất rất nhiều thời gian.
Nếu để Tô Bắc đi thì… mọi thứ dễ giải quyết hơn hẳn.
Tô Bắc: …
Cậu ấy chẳng thể phản bác được.
Thôi thì, đây cũng là cơ hội tốt để thể hiện với em gái, Tô bắc xắn tay áo, cầm lấy bóng rổ đi ra.
Thực ra trước đây Tô Bắc cũng là người trong đội bóng rổ của trường, mỗi một cú ném đều chuẩn xác, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi, cậu ấy vén áo lên lau mồ hôi trên trán, để lộ phần bụng thon thả lại rắn chắc, cùng với cơ bụng tám múi.
Đạn mạc:
[Aaaa, cơ bụng của chồng, muốn sờ ghê!]
[Khoảnh khắc này, tôi từ fan mẹ phút chốc đã biến thành fan vợ rồi, muốn chạm vào quá!]
[Hu hu hu hu, khu bình luận hãy bảo vệ cơ bụng của anh Bắc!]
[Anh Bắc, em bò lại rồi nè!]
[Anh Bắc: Tránh ra, cô gái lăng nhăng này!]
…
Tô Bắc ném một lúc, quay đầu nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh, thì phát hiện ra anh cả và Tiểu Tinh Tinh đã đi đâu mất tăm.
Tô Bắc: ???
Tôi diễn vai soái ca nãy giờ để không khí xem à?
Tô Bắc đảo mắt một vòng, bỗng thấy Tô Tu đặt Tiểu Tinh Tinh lên vai, để cô bé cưỡi trên vai anh ấy, trong tay cô bé còn cầm một quả bóng rổ mới toanh.
Tô Tu đứng dưới rổ, Tiểu Tinh Tinh ném bóng vào rổ, vui vẻ vỗ tay: “Em ném trúng rồi!”
“Giỏi quá!”
Tô Tu đưa tay đón lấy quả bóng đang rơi, rồi đưa ngược lại cho cô bé: “Muốn chơi tiếp không?”
“Chơi!”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tinh đầy hào hứng, thoáng ửng hồng, trông rất vui vẻ.
Tô Tu khẽ cong môi: “Được, để anh cả giúp em.”
Tô Bắc: …
Tôi y như con công cố gắng xòe đuôi thế nhưng lại chẳng được ai để ý!
Tô Bắc thầm cắn răng, được lắm, cậu ấy còn nghĩ tại sao anh cả lại bỏ lỡ cơ hội thể hiện trước mặt Tiểu Tinh Tinh, hóa ra là ở đây chờ sẵn!
Anh cả không hổ là doanh nhân, tâm cơ thật!
“Đã hết thời gian!”
Một người của tổ chương trình lên tiếng, Tô Bắc liền đưa bóng rổ cho Đoạn Sách ở bên cạnh, bực tức tiến đến chỗ Tô Tu.
“Anh cả, chắc anh đã mệt rồi nhỉ? Để em thay nhé!”
Tô Tu nghe vậy, thản nhiên nhìn cậu ấy: “Cả người đầy mồ hôi, đừng động tới Tiểu Tinh Tinh, tắm trước đi rồi tính.”
Tô Bắc: ???
Trên người cậu ấy đúng là cũng có chút mồ hôi…
Tô Bắc đột nhiên trừng mắt nhìn, được lắm, hóa ra anh cả muốn như vậy?
Tô Bắc thầm cắn răng, bây giờ cậu ấy đã hiểu rõ, anh cả lo rằng nếu đổ mồ hôi nhiều sẽ không thể ôm cục cưng được, nên mới muốn cậu ấy đi!
Bây giờ cậu ấy nhận ra cũng vô ích, đến cuối vẫn tính sai một bước.
Vẻ mặt Tô Bắc tràn đầy bi phẫn.
Tiểu Tinh Tinh cất giọng dịu dàng: “Anh sáu thật lợi hại, lần nào cũng ném trúng cả.
“Anh là thần ném bóng à?” ( truyện trên app t.y.t )
Cục cưng khen mình kìa!
Bỗng chốc, nỗi buồn bực trong lòng Tô Bắc đã tan biến, khóe môi nhếch lên vẽ thành nụ cười: “Cứ yên tâm, đi theo anh sáu, cục cưng sẽ không bị đói đâu.”
“Vậy anh sáu đi tắm trước đi, lát nữa tới bế em.”
“Được.”
Tô Bắc vui vẻ rời đi.
Dáng đi cũng toát lên vẻ hạnh phúc.
Hách Hà, Cung Lăng Vi đứng bên cạnh: …
Thế là dỗ xong rồi à?
Lúc trước kẻ nào dám đồn linh tinh vậy.
Nói tính cách đỉnh lưu Tô lạnh lùng, không được thân thiện, toàn là giả cả!
Theo họ thấy thì, đỉnh lưu Tô rất đáng yêu đấy!
Đạn mạc:
[... Đó là anh Bắc của tôi ư?]
[Tôi có dự cảm, chương trình thực tế này chính là bước đầu tiên làm anh Bắc của tôi sụp đổ hình tượng.]
[Ở trước mặt anh cả, anh Bắc thật sự đã biến thành một cậu con trai ngoan rồi.]