Tô Bắc nhìn vào mắt cô bé, trong lòng mềm nhũn.
“Vậy lúc trước anh trai lạnh nhạt với em như thế, em có thể tha thứ cho anh không?”
“Dạ được!” Tiểu Tinh Tinh cười hì hì: “Em không hề trách anh đâu.”
Cô bé dừng một thoáng, lại nói tiếp: “Anh yên tâm, có Tiểu Tinh Tinh ở đây, sau này sẽ không có quỷ quái nào dám tới tìm anh nữa.”
Quỷ...
Sắc mặt Tô Bắc hơi sượng, nhớ lại hai lần mình ngất xỉu trước mặt Tiểu Tinh Tinh.
Bỗng dưng muốn lên cỗ máy thời gian ngược về quá khứ xóa ký ức của cô bé quá!
Tiểu Tinh Tinh nói xong lại cúi đầu tiếp tục ăn mì, không nhận ra ánh mắt khác thường của Tô Bắc.
Đạn mạc:
[Cười chết tui, lịch sử đen của anh Bắc bị em gái nhớ kỹ rồi]
[Anh Bắc: Đừng lo cho anh nữa!]
[Ha ha ha ha ha, các chị em, mau qua xem hotsearch đi, anh Bắc nhà mình lên hot search rồi đó.]
…
Đường Ứng đang đứng phía sau máy quay cũng đã xem hotsearch.
Anh Bắc nhà cậu ta chẳng những leo lên hot search, mà còn ngồi tận mấy chỗ.
#Anh Bắc sợ quỷ#
#Hai lần anh Bắc bị dọa ngất#
#Anh Bắc tìm được em gái ruột#
Đường Ứng chỉ xem lướt qua, không can thiệp nhiều, với độ nổi tiếng của anh Bắc thì trèo lên hot search vài lần cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Cơm nước xong xuôi, Tô Bắc suy nghĩ, rồi quyết định nói cho Tiểu Tinh Tinh chuyện đã xảy ra ba năm trước.
Tiểu Tinh Tinh vừa nghe vừa gật đầu liên tục: “Vậy là ba năm trước bảo mẫu đưa em ra ngoài mua thức ăn, khi bà ấy đi mua đồ chơi cho cháu trai, vì mải mặc cả, không để ý đến em, chờ tới khi bà ấy mặc cả xong, quay lại đã không thấy em đâu nữa?”
Tô Bắc gật đầu, ánh mắt rét lạnh: “Bảo mẫu kia vẫn còn đang ngồi trong tù, cục cưng nhà chúng ta đang chịu khổ ở ngoài kia, không lý nào lại để bà ta sống an nhàn cả.”
Tô Bắc dứt lời, liền dịu dàng xoa đầu Tiểu Tinh Tinh: “May mà giờ cục cưng đã trở về rồi.”
Tiểu Tinh Tinh khẽ thở dài: “Gần đây Tiểu Tinh Tinh nghe được rất nhiều tin tức, nào là bảo mẫu trông trẻ nhưng lo xem điện thoại, lơ là em bé, rồi nào là đi chợ mua đồ chăm chăm mặc cả…”
Tiểu Tinh Tinh tặc lưỡi, làm bộ người lớn than thở: “Bảo mẫu như vậy là không ổn đâu!”
“Vậy anh ơi… em còn có anh trai nào khác không?”
Nói tới những anh trai khác, Tô Bắc không vui lắm, nhưng vẫn đáp một tiếng “còn”: “Tiểu Tinh Tinh có tổng cộng bảy người anh, anh đứng thứ sáu.”
Dừng một chút, Tô Bắc lại nói: “Sau khi em mất tích, mẹ… trạng thái tinh thần của mẹ không ổn lắm, bố đã đưa bà ấy ra nước ngoài điều trị, anh đã báo tin cho họ rồi, khi nào họ về nước, Tiểu Tinh Tinh sẽ được gặp họ.”
Bố mẹ?
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh sáng rực lên: “Thì ra em cũng có bố mẹ!”
“Ừm!” Tô Bắc ôm lấy cô bé, đặt bé ngồi lên chân mình: “Bố mẹ của chúng ta tốt lắm.”
Tiểu Tinh Tinh ngại ngùng cười: “Không biết họ có thích em không nhỉ..."
Lòng cô bé có hơi hồi hộp, dù sao cũng đã ba năm không gặp rồi.
Cô bé vẫn luôn mong ước có bố có mẹ, nhưng họ chưa từng xuất hiện, dù sư phụ nói cô bé có bố mẹ, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy họ tìm tới cô bé lần nào, cô bé tưởng mình bị bỏ rơi rồi.
Nhưng hóa ra không phải thế!
Tô Bắc cười khẽ: “Em yên tâm, bố mẹ thương em còn hơn bọn anh nữa!”
Nói rồi, Tô Bắc lấy điện thoại ra: “Chúng ta gọi cho anh cả trước có được không? Nếu anh cả nói chuyện với bố mẹ, họ sẽ tin tưởng hơn.”
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Bắc vừa nói vừa mở điện thoại, gọi cho anh cả một cuộc.
Nhưng đến tiếng “tút” trong điện thoại cũng không nghe thấy, nghĩa là người nhận đang bận...
Tô Bắc: ...
Tiểu Tinh Tinh: !!
“Anh sáu, anh bị anh cả chặn số rồi ạ?”
Hình như sư phụ từng nói với cô bé, nếu số bị chặn rồi thì sẽ không gọi được nữa.
Tô Bắc: ...
Quỷ mới biết vì sao anh cả lại chặn số cậu ấy!!
Tô Bắc nghĩ kỹ lại, à, đúng rồi, mấy ngày trước cậu ấy với anh cả cãi nhau một trận to, bình thường rất kính trọng anh cả, nhưng mấy ngày trước, không biết cậu ấy làm sao mà lại buộc miệng nói ra những lời rất độc địa.
Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, chẳng hiểu sao hai người lại lao vào cãi cọ, hình như là cậu ấy mắng anh cả trước... Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Tô Bắc càng nghĩ càng chột dạ, lúc đó cậu ấy bị gì thế nhỉ?
Bình thường có dám hỗn láo với anh cả đâu, chẳng lẽ… vận xui gần đây xảy ra với cậu ấy thực sự có nguyên nhân?
Ánh mắt Tô Bắc dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Tiểu Tinh Tinh: “Cục cưng, gần đây anh xui như thế, có phải là do nguyên nhân khó nói không?”
Nhớ tới khả năng kia của Tiểu Tinh Tinh, Tô Bắc quyết định hỏi cô bé xem sao.
“Vâng ạ!” Tiểu Tinh Tinh gật đầu: “Hồi trước có một con quỷ xui xẻo bám trên bả vai anh đó.”
Người Tô Bắc bắt đầu cứng đờ, hơi run.
Sau đó lại nghe cô bé nói tiếp: “Nhưng em đã bắt nó hộ anh rồi, giờ không còn nữa đâu, anh đừng lo lắng!”
Tô Bắc lập tức thở phào nhẹ nhõm, khi nhận ra được mình bị dọa sợ, cậu ấy lập tức hắng giọng một cái, bắt đầu giả ngầu trước mặt Tiểu Tinh Tinh: “Anh có sợ nó đâu, anh chả sợ chút nào."
Tiểu Tinh Tinh gật đầu: “Dạ.”
Em hiểu mà!
Anh cũng cần mặt mũi mà!
“Khụ, vậy để anh bảo Đường Ứng liên lạc với anh cả cho!”
“Đường Ứng cũng có số điện thoại của anh cả.”
Hừ!
Anh cả à, không phải em không muốn báo tin tốt này cho anh, là do anh chặn số em trước!
Em cũng không còn cách nào khác!
Suy nghĩ một hồi, Tô Bắc gọi cho anh hai, nhưng điện thoại anh hai lại phát ra thông báo để lại lời nhắn.
Tô Bắc vội vàng giải thích: “Chắc anh hai đang ở tòa án đấy, cho nên mới không nghe điện thoại.”
Lần này không phải là do cậu ấy bị chặn số nhé!
Tiểu Tinh Tinh lanh lợi gật đầu: “Vậy chúng ta có nhắn lại cho anh ấy một câu không anh sáu?”
“Có chứ.”
Tô Bắc vội hắng giọng: “Anh hai, em sáu đây.”
“Em chuyện muốn nói. Là thế này, em tìm được em gái rồi, giờ em đang quay phim ở thôn Thái Vân, nếu anh có thời gian thì tới một chuyến nhé.”
Tô Bắc nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh, cô bé cũng nhỏ nhẹ nói vào điện thoại, “Anh hai ơi, em là Tiểu Tinh Tinh.”
“Em ở chỗ này chờ anh ạ.”
Hai người nói xong, Tô Bắc liền cúp điện thoại.
“Những người còn lại, em có muốn gọi cho họ không?”
Tô Bắc hỏi Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh gật đầu, giờ cô bé biết mình có nhiều anh như vậy, thực sự phấn khích không để đâu cho hết.
Tô Bắc ấn số gọi, kết quả toàn bộ anh ba, anh bốn, anh năm đều không nghe điện thoại của cậu ấy.
Trong ánh nhìn nghi hoặc của Tiểu Tinh Tinh, Tô Bắc chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
“Khụ, mấy anh ấy đều rất bận…”
“Chúng ta gọi cho em bảy đi, em ấy không bận lắm đâu.”
Nói xong, Tô Bắc lập tức ấn số gọi em bảy, kết quả...
Cậu ấy bị chặn.
Tô Bắc: ???
Tiểu Tinh Tinh: !!!
Tô Bắc: Tên nhóc thối tha này!!!
Chẳng phải lần trước chỉ mắng nó một trận thôi sao? Phải làm đến mức này à!
Em bảy, đồ nhỏ mọn!
Tiểu Tinh Tinh vỗ vai cậu ấy an ủi: “Anh sáu, anh yên tâm, sau này nếu có điện thoại, Tiểu Tinh Tinh sẽ không bao giờ chặn số anh đâu.”
“Anh cứ yên tâm nha!”
Tô Bắc: ...
Mặt Tô Bắc sượng trân: “Thực ra bình thường mối quan hệ của anh với mọi người rất tốt, họ cũng đều thích anh, chỉ là, ừm…”
“Gần đây anh bị quỷ xui xẻo bám vào.”
Tô Bắc mệt mỏi xoa trán: “Em có hiểu không? Cục cưng.”
Tiểu Tinh Tinh cực kỳ hiểu chuyện gật đầu: “Hiểu ạ!”
Em hiểu mà!
Đàn ông nào chẳng cần mặt mũi!
Đạn mạc:
[Má ơi tui cười điênn, hahahahaha, không ngờ anh Bắc bị anh em trong nhà chặn hết!!]
[Anh Bắc: Nồi này tui không nhận, tất cả là do con quỷ xui xẻo kia bám vô tui.]
[Hài chết mất, nhưng mà không ngờ anh Bắc lại có nhiều anh em tới vậy đó?! Sao tui chưa từng nghe anh Bắc nói tới nhỉ?!]
[Mấy người luôn nghĩ anh Bắc là con trai nhà nghèo đúng không?!]
[Chẳng lẽ không phải?!]
[Tin tức nội bộ lại tới đây, nhà anh Bắc siêu giàu!]
[Lầu trên đã biết quá nhiều, phải xử trảm thôi.]
[Vậy thì, ai đó cho tui xin tên tuổi của các anh ấy được không?]
[Tui biết, nhưng tui không dám nói (cười gian.JPG)]
[Có chuyện gì mà đến hội viên VIP cao quý như tui cũng không thể nghe vậy?]