Tiểu Tinh Tinh quay người nhìn lại, thấy Tô Bắc, lập tức lon ton chạy tới chỗ cậu ấy.
Khoảnh khắc đó, Tô Bắc dường như thấy được hình ảnh em gái lúc còn nhỏ bò tới chỗ mình.
Biểu cảm trên mặt cậu ấy bỗng thêm phần dịu dàng.
“Tiểu Tinh Tinh.”
Tô Bắc ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nâng tay xoa nhẹ đầu cô: “Anh làm cho em bát mì rồi, ăn chút nhé?”
Tiểu Tinh Tinh chớp mắt nhìn cậu ấy, ủa, anh trai nhỏ làm sao vậy?
Sao tự nhiên tốt với mình thế nhỉ?
Biểu cảm trên mặt cũng khác hẳn trước đây, lạ thật đấy.
Lúc nãy cô bé mới chỉ ăn trứng gà, đúng là chưa no bụng, Tiểu Tinh Tinh nhìn vào bát mì cậu ấy đem tới, trông có vẻ rất ngon.
Nhớ tới tay nghề của Tô Bắc, Tiểu Tinh Tinh không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt.
Hơi muốn ăn rồi.
Nhưng cô bé vẫn nhịn được, mở to đôi mắt hạnh đào nhìn chằm chằm cậu ấy, “Anh anh trai nhỏ ơi, anh đã ăn chưa ạ?”
Tô Bắc lắc đầu: “Anh chưa ăn, vì nghe nói em ở chỗ này, nên tới tìm em trước.”
“Vậy hay là chúng mình cùng quay về rồi ăn nhé?”
Tiểu Tinh Tinh gật đầu cái rụp: “Được ạ, chúng ta cùng về ăn!”
Vừa dứt lời, Tiểu Tinh Tinh hơi nghiêng người nhìn về phía Đoạn Sách đứng ở sau lưng cậu ấy không xa: “Anh Đoạn Sách…”
Tiểu Tinh Tinh lại quay đầu nhìn về hướng Thạch Đầu: “Anh trai Thạch Đầu, vậy bọn em về trước đây!”
“Chờ khi khác lại chơi cùng nhau nha.”
“Được.”
Đoạn Sách và Thạch Đầu cùng vẫy tay chào cô bé.
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ nắm lấy tay Tô Bắc: “Chúng mình đi thôi ạ!”
Tô Bắc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ, khóe môi khẽ cong lên.
Cậu ấy đưa tay bế Tiểu Tinh Tinh, tay kia thì đặt bát mì lên trên bàn: “Các cậu cho em gái tôi đồ ăn vặt, tôi cũng không thể cứ thế mà đi.”
“Các cậu cứ ăn bát mì này đi.”
Trên đường đến đây không biết bát mì này đã nguội chưa, không thể cho em gái ăn bát này được, trở về làm bát khác cho cô bé vậy.
Nói rồi, Tô Bắc ôm chặt Tiểu Tinh Tinh nhanh chóng rời đi.
Dường như sợ chỉ cần chậm chân một chút, Tiểu Tinh Tinh sẽ bị bọn họ cướp mất.
Đoạn Sách, Thạch Đầu: ...
Đạn mạc:
[Hay thật đấy, lại còn em gái tôi? Anh Bắc diễn sâu thật, không hổ là đỉnh lưu!]
[Ghét ghê, tui cũng muốn được anh Bắc ôm một cái, muốn xuyên zô người Tiểu Tinh Tinh để cảm nhận chút.]
[Uhuhu, đột nhiên tôi lại thấy anh Bắc cưng chiều Tiểu Tinh Tinh tới quá đáng luôn, nhìn tình hình hôm qua tôi đang còn lo anh Bắc không thích Tiểu Tinh Tinh cơ, quả nhiên là lo thừa rồi.]
[Các chị em của tui ơi, Tiểu Tinh Tinh dễ thương thế kia, làm sao có người không thích em ấy được chứ!]
…
Tô Bắc bế Tiểu Tinh Tinh, cô bé không mặc áo khoác, cánh tay như búp sen nhỏ vòng lấy cổ cậu ấy, chớp mắt nhìn Tô Bắc: “Anh trai nhỏ ơi, em thấy anh hôm nay không giống ngày hôm qua lắm.”
“Sao không giống… Trước đây anh đối xử với em tệ lắm à?”
Lòng Tô Bắc bỗng nhói đau.
Cậu ấy không nói ngay mọi chuyện với Tiểu Tinh Tinh, không phải cậu ấy không muốn nói, mà là không biết nên nói với cô bé như thế nào.
Nếu nói ra rồi, sau này Tiểu Tinh Tinh có còn tin tưởng cậu ấy không?
Sẽ đối xử với cậu ấy như thế nào? Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Nhỡ cô bé không muốn nhận cậu ấy làm anh thì sao?
Nghĩ tới những vấn đề này, Tô Bắc cảm thấy căng thẳng và sợ hãi không thôi.
Cho nên, sau khi làm xong bữa sáng, cậu ấy đã quyết định, trước tiên phải thăm dò xem thái độ của Tiểu Tinh Tinh với cậu ấy như thế nào đã.
Tiểu Tinh Tinh cẩn thận nghĩ ngợi một lát, rồi lắc đầu một cái: “Không phải đâu!”
“Trước kia anh trai nhỏ đối xử với em như đối xử với một đứa bé xa lạ không quen thân vậy đó.”
Tô Bắc: ...
Đứa bé xa lạ.
Trong lòng Tô Bắc nghẹn lại một hồi, đúng là trước kia cậu ấy có suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ không còn nữa.
“Khụ, anh nghĩ lại rồi, chúng ta sẽ còn sống cùng nhau rất lâu nữa nên anh phải đối xử tốt với em một chút.”
Tiểu Tinh Tinh trợn tròn cặp mắt hạnh, không thể tin nổi hỏi: “Ồ, thật vậy sao?”
“Tiểu Tinh Tinh cũng rất thích anh trai nhỏ!”
"Nếu như anh trai nhỏ đối xử tốt với Tiểu Tinh Tinh, thì Tiểu Tinh Tinh cũng sẽ đối xử tốt với anh hơn.”
Tô Bắc nghe thấy thế, cảm thấy con đường phía trước đã có chút hy vọng.
Lúc này hai người cũng đã về tới biệt thự, Tô Bắc đặt cô bé xuống ghế trẻ em trong phòng ăn, lần nữa quay vào phòng bếp, nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn, chế biến thêm một chút, chẳng mấy chốc đã chín hẳn.
Tô Bắc đem bát mì đã làm xong đi ra, đặt trước mặt cô bé, Tiểu Tinh Tinh cầm đũa gắp một miếng, thổi thổi rồi cho vào miệng, hạnh phúc híp cả mắt lại.
Ăn được vài miếng, cô bé chợt nhớ tới mình có mang theo một quả trứng gà cho anh trai nhỏ.
Tiểu Tinh Tinh lấy từ trong túi ra một quả trứng gà, bóc vỏ, bàn tay nhỏ nhắn giơ lên đưa cho cậu ấy: “Hì hì, anh trai nhỏ, đây là trứng gà mà em lấy từ chỗ anh Đoạn Sách, em cố tình để dành cho anh.”
Cố tình để dành cho cậu ấy?
Tô Bắc vô cùng cảm động, vội vàng nhận lấy, cắn một miếng.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy trứng gà ngon tới nhường này.
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ tiếp tục sự nghiệp đánh chén bát mì, cô bé rất thích anh trai nhỏ như bây giờ, anh trai nhỏ như này khiến cô bé cảm thấy họ không có chút khoảng cách xa lạ nào.
Tô Bắc nhìn trứng gà trong tay, dường như đã hạ được quyết tâm, mở miệng: “Tiểu Tinh Tinh, nếu như…”
“Ý anh chỉ là nếu như thôi…”
“Nếu như anh là anh trai ruột của em, thì em thấy thế nào?”
Tô Bắc dứt lời, lập tức chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ của cô bé, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô bé.
Tiểu Tinh Tinh vừa đút một gắp mì vào miệng, bị câu này dọa đến mức nuốt chửng xuống, mắt mở to.
Cô bé ngẩn người.
Tô Bắc hơi cụp mắt, đúng là… Tiểu Tinh Tinh không hề thích cậu ấy chút nào sao? ( truyện trên app T•Y•T )
Cũng đúng, nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên của hai người họ, quả thực cậu ấy đã đối xử với cô bé không tốt.
“Vậy thì tốt quá rồi!!”
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh sáng rực lên, nói một câu khiến Tô Bắc không dám tin, phải ngẩng lên nhìn cô bé để xác nhận.
Tiểu Tinh Tinh cười cong mắt, giọng nói non nớt: “Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn muốn có một người anh ruột, nếu như anh trai nhỏ có thể trở thành anh trai ruột của em, vậy thì tốt quá rồi ạ!”
Dù sao thì anh trai nhỏ cũng đẹp vậy mà!
Tô Bắc vô cùng phấn khích, đồng tử khẽ run, nhanh chóng nói: “Thật ra những gì anh vừa nói đều là sự thật!”
“Kết quả xét nghiệm DNA của chúng ta đã chứng minh em là em gái đã mất tích ba năm của anh!”
Tiểu Tinh Tinh: ???!!!
Thật á?
Tiểu Tinh Tinh đưa tay lên khẽ nhéo vào người một cái: “Ui da, đau…”
Không phải là mơ!
Tô Bắc nghe giọng cô bé, vội vàng đứng dậy, chân ghế bị cậu ấy đẩy ra ma sát với sàn nhà, tạo ra tiếng “két” lớn.
Cậu ấy nhanh chóng chạy tới trước mặt Tiểu Tinh Tinh, ngồi xổm xuống nhìn cô bé: “Bé cưng Tinh tinh, em bị đau ở đâu?”
“Để anh xem nào!”
“Không, hay là để anh gọi 120, em đừng cử động!”
Tiểu Tinh Tinh: !!!
“Khoan đã!”
Tiểu Tinh Tinh vội ngăn động tác móc điện thoại ra của cậu ấy lại: “Tiểu Tinh Tinh không sao hết!”
“Em chỉ nghĩ rằng mình đang nằm mơ nên mới tự nhéo mình một cái thôi.”
“Anh đừng gọi điện thoại cho cấp cứu!”
Tô Bắc thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đau lòng nhìn cô bé: “Bé cưng Tinh Tinh, lần sau em muốn nhéo thì cứ nhéo anh, đều là do anh không tốt, lần đầu gặp đã không nhận ra em.”
“Xin lỗi em.”
Tô Bắc cảm thấy vô cùng áy náy, nếu như cậu ấy có thể nhận ra em gái sớm hơn chút...
Thì lúc trước đã không đối xử lạnh nhạt với em ấy đến vậy.
Tiểu Tinh Tinh gật đầu: “Em không trách anh, đã ba năm không gặp, anh không nhận ra em là chuyện rất bình thường.”
Tiểu Tinh Tinh hoàn toàn tin tưởng lời cậu ấy nói.
Lúc trước anh trai nhỏ đối xử với bé lạnh lùng như thế, giờ bỗng nhiên lại nhiệt tình tới vậy...
Nếu như là anh em ruột thì những chuyện này dễ hiểu hơn rồi.
Đạn mạc:
[??? Hả???]
[Câu chuyện phát triển theo hướng thần kỳ nào thế???]
[Lẽ nào có kịch bản sẵn thật sao?]
[Vừa tham gia chương trình giải trí, anh Bắc nhận luôn em gái ruột?]
[Xin hỏi đây là chương trình nhận lại người thân à?]
[Không phải chứ, hóa ra anh Bắc có em gái?!]
[Tin tức nội bộ nói rằng anh Bắc không chỉ có em gái, mà cô bé còn mất tích từ ba năm trước, anh Bắc cũng rất yêu thương cô em gái này, nếu như Tiểu Tinh Tinh thật sự là em gái anh ấy thì tốt quá rồi!]