[Đợi đã… vậy là Tiểu Tinh Tinh có tận bảy người anh luôn sao?!]
[Cô bé số tốt thiệt, bây giờ tui có thể xuyên vào Tiểu Tinh Tinh không!! Baba Thiên Đạo ơi, đừng bắt con phải quỳ xuống cầu xin người!]
[Cuộc sống tuyệt vời như này, tui cũng muốn thử chút.]
[Sao trong đầu tui lại hiện lên bài hát này ta: Hồ lô nhỏ hồ lô lớn, một cây có bảy đứa bé con.]
[Cười ngất, vậy thì Tiểu Tinh Tinh là ông nội à?!]
[Hahaha, mấy người đừng nói nữa mà, cười rút cả cơ bụng rồi này.]
…
Đạn mạc còn đang ầm ĩ, thì cùng lúc đó hotsearch về họ lại lặng lẽ kéo ghế ra ngồi trên bảng xếp hạng.
#Anh Bắc và tình anh em như nồi nước sôi của ảnh#
#Trải nghiệm khi có bảy người anh#
#Hôm nay lại muốn xuyên vào Tiểu Tinh Tinh#
Kết thúc chương trình gọi điện đầy đau thương, Tô Bắc và Tiểu Tinh Tinh tiếp tục ra ngoài nhận nhiệm vụ.
Bốn đội tập hợp lại với nhau.
Lần này Tô Bắc bế Tiểu Tinh Tinh đi theo, cậu ấy ôm rất chặt, nhìn ai cũng cảm thấy người ta là “kẻ muốn cuỗm em gái của mình đi”, đặc biệt là tên nhóc có động cơ không trong sáng tên Đoạn Sách kia!
Ánh mắt Tô Bắc nhìn cậu ấy vô cùng dữ dằn.
Đoạn Sách sờ chóp mũi mình, cảm thấy hơi chột dạ.
Mặc dù quả thực cậu ấy từng có kế hoạch cuỗm em gái của Tô Bắc đi, nhưng cậu ấy vẫn chưa cuỗm được mà?
Không ngờ anh Bắc lại yêu thương cô bé như vậy.
Bởi vì không cầm điện thoại, nên họ vẫn chưa biết tin Tô Bắc và Tô Nhan Tinh là anh em ruột.
Sau khi tập trung, tổ chương trình giao cho họ nhiệm vụ xuống sông mò cá.
Ai bắt được nhiều hơn thì điểm sẽ cao hơn.
Tô Bắc chạy đi tìm người dân trong thôn mượn một cái ghế về, đặt Tiểu Tinh Tinh ngồi ở trên ghế.
Cậu ấy dịu dàng dặn: “Cục cưng, em ngồi đây đợi nhé, anh đi bắt cá về giúp em.”
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng nước trong lòng sông vẫn rất lạnh, nhỡ không cẩn thận bị cảm lạnh thì phải làm sao?
Tô Bắc không có kinh nghiệm trông trẻ nên rất sợ em gái bị nhiễm lạnh.
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, gật đầu một cái: “Anh cố lên!”
“Được!”
Ý chí chiến đấu của Tô Bắc lập tức đầy thanh, hôm nay nhất định cậu ấy sẽ là người bắt được nhiều cá nhất!
Tô Bắc xắn tay áo lên đi tới bờ sông bắt cá.
Những khách mời còn lại thấy cậu ấy làm như vậy, cũng ngại không dám để đám trẻ con xuống nước, ai cũng bảo bọn trẻ ở trên bờ chờ.
Thạch Đầu hơi tiếc nuối nói: “Tớ còn đang muốn xuống mà.”
“Tớ không muốn xuống dưới đó đâu, nếu váy bị ướt, lát đi lên bờ sẽ bị bụi đất bám vào làm bẩn mất.”
Linh Bảo nhíu mày, trước nay cô bé luôn sống trong thành phố, không quen thuộc với môi trường nông thôn dân dã này.
Chanh Tử đứng bên cạnh, hơi sợ hãi, không dám lên tiếng, cũng không biết phải làm gì.
Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu lên nhìn cậu bé, anh trai nhỏ này hình như đang sợ hãi, sư phụ từng dạy rằng, thấy người yếu thế hơn thì phải ra tay giúp đỡ.
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ, lại nhìn quanh một hồi, thấy bên cạnh mình có đám cỏ đuôi chó, cô bé liền ngắt hai cành, làm thành một hình tai thỏ, rồi cầm ngọn cỏ đuôi chó đi tới trước mặt Cung Cảnh Trừng, đưa cho cậu bé: “Anh trai nhỏ ơi, cho anh cái này nè.”
“Là tai thỏ đó!”
Tiểu Tinh Tinh thường xuyên chạy nhảy vui chơi ở vùng thôn quê, là chuyên gia trong ngón nghề bện cỏ thành hình này.
Cung Cảnh Trừng nhìn cô bé một cái, thấy cô bé cười dịu dàng với mình, không có chút ác ý nào, mới nhỏ giọng mở miệng: “Cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo ạ.”
Tiểu Tinh Tinh cười với cậu bé một cái: “Chị gái của anh siêu quá, em thấy chị ấy bắt được hai con cá rồi đó!”
Thấy có người khen chị mình, Chanh Tử mím môi cười ngại ngùng: “Ừm! Chị anh rất tài giỏi! Cái gì cũng biết!”
Trong lòng cậu bé, không gì có thể làm khó được chị gái!
Cực kỳ siêu luôn!
Cung Lăng Vi đứng cách đó không xa nghe được em trai và Tiểu Tinh Tinh đang khen ngợi mình, bỗng có động lực hơn hẳn.
Tô Bắc: ???
Chỉ là hai con cá thôi mà!
Cậu ấy bắt được hẳn ba con đây! Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Tại sao lại thế? Hay là do cậu ấy đeo giỏ cá không đúng cách, nên tầm mắt của Tiểu Tinh Tinh bị che mất à?
Tô Bắc hắng giọng một cái, nói với nhân viên đang đứng ở trên bờ bên kia, “Bọn tôi mỗi người bắt được bao nhiêu cá, anh có báo lại số lượng không?”
Nhân viên sửng sốt một hồi: “Vâng vâng, tôi thông báo số lượng ngay đây!”
“Hiện tại Tô Bắc bắt được ba con cá!”
Nghe được câu này, Tô Bắc rất đắc ý nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh, bé con quả nhiên cũng đang nhìn cậu ấy, bàn tay nho nhỏ vỗ mấy cái: “Quaoo, anh giỏi quá!”
“Anh là chuyên gia bắt cá đấy ạ?”
Mắt mũi Tô Bắc sáng rực lên, nở nụ cười tươi: “Cũng tạm được thôi.”
"Thường thôi thường thôi."
Phải khiêm tốn, phải khiêm tốn.
Đường Ứng đứng phía sau máy quay: ...
Anh Bắc à, cậu bớt cái nụ cười đắc ý ấy đi được không?
Nói đi nói lại cậu cũng là một đỉnh lưu đó!
Còn ở đây tranh sủng với người ta là sao?!
Đường Ứng là một trong những người hiểu Tô Bắc nhất, nếu là trước kia, Tô Bắc sẽ không bao giờ bảo tổ chương trình báo số lượng cá đâu!
[Hahaha, cười chết tui, trước đây anh Bắc tham gia chương trình thực tế có bao giờ như thế này đâu.]
[Mấy chị em không hiểu rồi, anh Bắc người ta đang tranh sủng đó!]
[Ái chà, đúng là người đàn ông tâm cơ!]
[Ui ui ui, tui cũng muốn anh Bắc tranh sủng vì tui!]
[Chị em lầu trên à, tắm một cái rồi đắp chăn ngủ đi, nằm mơ thì cái gì cũng có.]
…
Tiểu Tinh Tinh vừa khen đã khiến thanh máu của Tô Bắc hồi đầy.
Tay đang bắt cá cũng nhanh hơn trông thấy.
Đoạn Sách: ...
Anh Bắc vừa tiêm máu gà à?
Bọn họ còn đang lội sông bắt cá, trên bờ Linh Bảo cũng đã phát hiện ra Tiểu Tinh Tinh lấy cỏ bện thành tai thỏ, vội vàng chạy tới: “Tiểu Tinh Tinh em giỏi thật đó!”
“Cái tai thỏ này làm như nào vậy? Em dạy chị được không?”
Đôi mắt Linh Bảo sáng lên, cô bé rất thích cái này.
Thạch Đầu cũng xúm lại nhìn: “Anh cũng muốn học.”
Tiểu Tinh Tinh kéo tay Chanh Tử: “Chúng mình đi cùng nhau nha, được không ạ?”
Chanh Tử đỏ mặt gật đầu.
Bốn đứa trẻ túm vào một chỗ, mỗi đứa cầm hai ba nhánh cỏ đuôi chó, học theo Tiểu Tinh Tinh làm tai thỏ.
Linh Bảo khéo tay nên học rất nhanh, Tiểu Tinh Tinh dạy hai lần là cô bé đã biết làm.
Lực tay Thạch Đầu lớn, mỗi lần làm đều kéo rách lỗ tai của con thỏ, cứ rối tung rối mù lên.
Chanh Tử học cũng nhanh, lực tay của cậu bé không mạnh bằng Thạch Đầu, nhưng như thế lại dễ dàng làm tai thỏ hơn.
Cậu bé làm xong cái đầu tiên bèn đưa cho Tiểu Tinh Tinh, nhỏ giọng nói: “Em gái Tiểu Tinh Tinh, cho em cái này.”
Em gái Tiểu Tinh Tinh cũng vừa mới đưa một cái cho cậu bé, nên giờ cậu bé cũng muốn tặng lại em gái Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh thoải mái nhận quà, mặt mũi vui vẻ: “Quaoo, cảm ơn anh Chanh Tử.”
Mặt Chanh Tử đỏ lên, hơi cúi đầu xuống.
Hai bên tai ửng đỏ, cậu bé mỉm cười.
Linh Bảo nhìn họ rồi cũng đưa tai thỏ trong tay cho Tiểu Tinh Tinh: “Cho em nè, em gái Tiểu Tinh Tinh, cảm ơn em đã dạy bọn chị.”
“Cảm ơn chị Linh Bảo, em thích lắm ạ!”
Tiểu Tinh Tinh nhận lấy.
Thạch Đầu thấy vậy, càng cuống hơn: “Anh vẫn chưa học được, vẫn chưa tặng cho em gái Tiểu Tinh Tinh được.”
“Không sao đâu.” Tiểu Tinh Tinh dịu dàng cười, an ủi cậu chàng: “Anh Thạch Đầu thông minh như vậy, chắc chắn có thể học được!”
Thạch Đầu được cô bé khen, lấy lại được tự tin, lập tức ngắt thêm cỏ đuôi chó luyện tập.
Bên bờ sông, nhóm Tô Bắc cũng đã quyết định được thắng bại.
Tô Bắc giành chiến thắng cách biệt với mười con cá, Cung Lăng Vi đứng thứ hai với năm con, Đoạn Sách bắt được ba con, Hách Hà chỉ được hai con.
Tô Bắc xách cá đi tìm Tiểu Tinh Tinh, thấy cô bé đang cầm một nhánh cỏ đuôi chó làm tai thỏ, tim cậu ấy cũng tan chảy: “Cục cưng, em thích chơi cái này à?”
“Anh kiếm về cho em một bó to nha!”
Tiểu Tinh Tinh tưởng tượng ra hình ảnh đó bèn cười: “Được ạ, cảm ơn anh! Anh ơi, anh bắt được nhiều cá quá, chúng ta không ăn hết được đâu, có thể mang một hai con về nuôi không ạ?”
Tiểu Tinh Tinh cảm thấy bọn chúng thật đáng thương.
Nhưng nghĩ tới món canh cá thơm ngon, cô bé chỉ có thể nói thầm trong lòng: Cá nhỏ không chết, chỉ là nó làm bạn với cô bé bằng một cách khác mà thôi!
“Được chứ.”
Đã là yêu cầu của em gái, Tô Bắc sẽ không bao giờ từ chối.
Đúng lúc trong biệt thự cũng có một hồ cá lớn, chờ khi về nhà thì thả nuôi ở đó.
“Nếu không còn việc gì nữa thì bọn tôi về trước đây.”
Tô Bắc nhìn về phía nhân viên tổ chương trình, một tay xách thùng, một tay bế Tiểu Tinh Tinh.
“Phiền mọi người trả cái ghế này giúp tôi, cảm ơn, lát nữa tôi mời mọi người ăn cá.”
Cậu ấy thấy nhóm Đoạn Sách đang đi tới bên này, trong mắt tên nhóc Đoạn Sách kia là sự hâm mộ không giấu được!
Quả nhiên Đoạn Sách đang dòm ngó em gái mình! ( truyện trên app t.y.t )
Nhưng điều mà Đoạn Sách hâm mộ là cậu ấy chưa bao giờ có một đứa em gái mềm mại đáng yêu như vậy...
Tiểu Tinh Tinh gác đầu lên bả vai Tô Bắc, vẫy tay với những người bạn nhỏ mới quen: “Hẹn gặp lại mọi người!”
Bọn trẻ cũng vẫy tay chào lại Tiểu Tinh Tinh: “Lát nữa gặp, Tiểu Tinh Tinh.”
Trở lại biệt thự, Tô Bắc bắt tay nấu cơm ngay, Tiểu Tinh Tinh lạch bạch chạy lên trên lầu, đi tới phòng mình.
Cô bé không muốn nhân viên quay phim đi vào cùng: “Tiểu Tinh Tinh có chút chuyện muốn làm một mình ạ.”
“Anh trai đừng vào nha.”
Vừa dứt lời, Tiểu Tinh Tinh lập tức đóng cửa phòng.
Cô bé lấy một tập giấy màu vàng từ túi vải nhỏ của mình ra, còn lấy thêm chu sa, giơ ngón tay chấm vào chu sa để vẽ bùa.
Khuôn mặt nho nhỏ của cô bé rất nghiêm túc, vẽ liền một mạch.
Khi đầu ngón tay nhỏ nhắn di chuyển, toàn bộ linh lực trong trời đất đều được huy động đến để cô bé sử dụng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã vẽ được mấy tờ.
Sau khi thu dọn mấy lá bùa, Tiểu Tinh Tinh lại lạch bạch chạy tới đầu cầu thang xem, thấy anh trai vẫn chưa nấu cơm xong, cô bé bèn quay đầu chạy vào phòng.
Cô bé định giúp quỷ treo cổ giải quyết chuyện của cô ấy.