Vì hành vi khác thường của Cao Tú Lan nên đến chiều làm việc, Lâm Thục Hồng vẫn lo sợ bất an. Tuy rằng cô ấy rất muốn tách hộ sống riêng, nhưng cô ấy chỉ dám thủ thỉ chuyện này với chồng mình chứ không dám nói với mẹ chồng. Lỡ mẹ chồng biết thì chắc chắn sẽ huyên náo khắp thôn, cả đội sản xuất đều hay tin. Nói không chừng còn sẽ quấy rối tới tận nhà mẹ đẻ của cô ấy…

Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Lâm Thục Hồng lại không rét mà run. Cả nhà mẹ đẻ của cô ấy đều là người trung thực thật thà, hồi xưa cô ấy tìm hiểu Tô Ái Quốc cũng là vì thấy tính nết anh ấy thành thật y hệt người nhà mình, vì vậy mới cưới nhau.

Lỡ mẹ chồng đến nhà mẹ đẻ cô ấy quấy phá thì trong nhà sao mà chịu được.

Thế là lúc tan tầm, Lâm Thục Hồng lén lút đi tìm chồng mình Tô Ái Quốc để thương lượng: “Ái Quốc, chuyện hồi trước em bảo là muốn sống riêng, anh không kể cho mẹ nghe đấy chứ?”

Tô Ái Quốc vừa nghe cô ấy còn nhắc tới chuyện sống riêng thì xụ mặt ngay tức thì: “Sao em vẫn nhắc lại chuyện này thế hả? Anh bảo là không thể sống riêng được. Anh là con trai trưởng, dù sống riêng thì mẹ vẫn sẽ sống chung với vợ chồng mình. Thục Hồng, hồi kết hôn anh đã nói sẵn rồi, sao giờ em lại đổi ý?”

Lâm Thục Hồng nghĩ bụng, tại vì lúc trước kết hôn, tôi không ngờ mẹ anh lại giỏi chà đạp con dâu đến thế! Tôi nghĩ bà ấy thương con gái như vậy thì chắc chắn sẽ khác với những người mẹ chồng chung quanh.

Nào ngờ…

Sau khi gả đến nhà họ Tô, Lâm Thục Hồng ngộ ra một đạo lý, hôn nhân không thể chỉ dựa vào trí tưởng tượng của mình.

Kết quả của trí tưởng tượng là mẹ chồng sẽ nói với bạn rằng, đó là mơ tưởng hão huyền.

Trong lòng Lâm Thục Hồng có rất nhiều cảm khái, ép đến nỗi cô ấy suýt ngộp thở. Nhưng cô ấy không muốn nói với chồng mình rằng, suốt bao nhiêu năm qua, cô ấy đã phát hiện đầu óc chồng mình không bình thường rồi, trong lòng không nghĩ tới mẹ thì cũng chỉ nghĩ tới em gái.

Sao mấy hôm trước cô ấy còn mộng tưởng hão huyền mà muốn bắt anh ấy sống riêng nhỉ… Sao cô ấy lại nghĩ quẩn như vậy chứ?

Giờ thì hay rồi, chọc trúng mẹ chồng luôn.

Tô Ái Quốc vẫn khuyên nhủ: “Em xem, bây giờ em gái còn mang thịt về nhà, bây giờ nhìn cả đội sản xuất có nhà nào được ăn thịt không? Người ta còn không đủ cơm mà ăn. Hai hôm trước, vợ ông thọt ở phía Đông đầu thôn mới bị khiêng ra ngoài chôn cất còn gì? Hơn nữa lại còn chôn lén lút lúc nửa đêm, đào hố cực sâu. Em nói xem người khác nằm mơ cũng không có được cuộc sống như nhà mình ấy chứ. Không phải em gái không làm việc đâu, mẹ anh bảo đó là tật mang từ trong bụng mẹ, chỉ cần hoạt động nhiều thì sẽ khó chịu. Con bé chỉ mới mười mấy tuổi, từ nhỏ chưa gặp cha lần nào, đáng thương biết bao. Em gái anh còn có thể ở nhà được mấy năm? Sao em không thể chịu được con bé chứ? Con bé ăn nhiều thì đã sao? Hồi em với em dâu chưa gả vào nhà mình, con bé đã ăn nhiều chừng đó rồi. Nhà anh có đồ ăn ngon gì cũng cho em gái hết, sao vừa cưới vợ thì thay đổi ngay được? Như vậy là vừa cưới vợ đã quên mẹ, sẽ bị người lớn tuổi trong thôn mắng té tát.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Lâm Thục Hồng nghe xong chỉ thấy đầu óc quay cuồng. Sau khi nghe chồng giải thích, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy tâm tư của mình thật xấu xa, có mỗi cô em chồng cũng không chứa chấp nổi. Hồi xưa em chồng ở nhà đã sống như vậy rồi, sao cô ấy vừa gả đến nhà chồng thì lại chướng mắt em ấy? Gả chồng xong còn khuyến khích chồng ở riêng, bỏ mặc em chồng nữa chứ… Trong nhà không phải là không có miếng cơm cho em chồng, ăn nhiều hay ít vẫn đâu có chết đói?

Con của cô ấy cũng có chết đói đâu. Khoan đã, con? Lâm Thục Hồng chợt phát hiện tình hình không đúng. Tại sao mình phải thương cảm với em chồng? Ngày nào con mình cũng chịu đói, còn bị mẹ chồng áp chế suốt ngày. Cô ấy muốn ở riêng là để con mình được ăn no cơ mà!

Nhìn Tô Ái Quốc vẫn đang thao thao bất tuyệt, Lâm Thục Hồng chợt phát hiện mình suýt nữa thì bị chồng mình tẩy não.

Lâm Thục Hồng nhìn trời, trong lòng chợt cảm thấy tuyệt vọng. Cô ấy phát hiện mình chung sống với cả gia đình không bình thường, thì có lẽ một ngày nào đó, mình cũng sẽ trở nên không bình thường mất.

Nghĩ đến tương lai mình cũng sẽ biến thành người chỉ lo nghĩ tới mẹ chồng và em chồng, cô ấy lại cảm thấy trước mắt tối sầm.

“Em gái nhà anh đáng yêu biết bao, không thì cán bộ lớn sẽ không nhận con bé làm con gái nuôi. Chẳng lẽ cán bộ lớn lại bị mù chắc? Vậy nên nếu em không ưa em gái anh thì tức là em bị mù…” Tô Ái Quốc giảng đạo lý với vợ mình một cách đúng lý hợp tình.

Cuối cùng Lâm Thục Hồng không thể chịu được nữa. Ngày thường chồng cô ấy cứ im như thóc, nhưng chỉ cần nhắc tới em gái thì anh ấy có thể nói suốt ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ: “Ái Quốc Ái Quốc, em không nói nữa, em sai rồi được chưa? Em không ở riêng nữa. Em chỉ hỏi thử xem anh có kể với mẹ hay không thôi, em sợ mẹ giận.”

Nghe thấy Lâm Thục Hồng cuối cùng cũng bị mình thuyết phục, Tô Ái Quốc cũng thoải mái hơn, cười nói: “Anh chưa kể đâu, em yên tâm đi. Anh biết em chỉ nhất thời hồ đồ thôi, anh kể với mẹ làm gì?”

Lâm Thục Hồng: “…” Không, kẻ hồ đồ không phải là tôi, mà là anh!

Khi hai vợ chồng về nhà, Cao Tú Lan đã nấu cơm xong. Ngày thường trừ phi bà ấy không muốn làm việc, nếu không bà ấy sẽ không cho phép các con dâu nấu cơm.

Thời đại này ai nấu cơm thì người đó làm chủ gia đình. Cái nhà này tất nhiên phải do bà ấy làm chủ, trừ con gái của bà ấy, bà ấy không nhường cho bất kỳ ai.

Lâm Thục Hồng về nhà cũng không dám nghỉ ngơi, nhanh chóng vào bếp bưng cơm bưng thức ăn giúp Cao Tú Lan. Thấy nét mặt Cao Tú Lan không có vẻ gì khác thường, cô ấy mới yên lòng.

Xem ra mẹ chồng thật sự không biết.

Tô Thanh Hòa không biết rằng vì mình khuyên mẹ đối xử tốt với các cháu gái một chút mà lại làm hại chị dâu cả Lâm Thục Hồng phải sợ bóng sợ gió một trận.

Bởi vì thăng cấp, cô cho bản thân nghỉ hai ngày.

Nguyên chủ là một người có cái chổi cũng chẳng buồn dựng lên mà quét. Cho nên dù cô nấu mấy bữa cơm rồi đột nhiên không nấu nữa, cũng không ai cảm thấy khó hiểu.

Điều duy nhất khiến người ta buồn là ngày thường Tô Thanh Hòa nấu cơm sẽ bỏ nhiều thịt hơn một chút. Còn Cao Tú Lan giao cho hai đứa con dâu làm thì sẽ kiểm soát lượng thịt chặt chẽ.

Cao Tú Lan không sợ con gái mình không đủ ăn, dù sao bà ấy cũng có thể nấu cơm riêng cho con gái.

Hơn nữa bây giờ không ai có thể phản đối, mày có giỏi thì đừng ăn thịt nữa đi!

Lúc này Cao Tú Lan tự nhận mình có chỗ dựa nên lòng tràn đầy tự tin, khí thế ở nhà cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Cả nhà cơm nước xong thì nghe thấy tiếng chiêng trống bên ngoài. Đây là báo hiệu đội sản xuất tập hợp.

Tháng năm là thời điểm bận rộn, ban ngày không có thời gian nói chuyện vô nghĩa, có việc gì thì đều giữ lại nói vào buổi tối.

Chủ nhà họ Tô tất nhiên là Cao Tú Lan. Chuyện quan trọng như họp thì sao có thể thiếu bà ấy? Vì thế bà ấy ra lệnh cho hai đứa con dâu ở nhà trông nhà, còn mình dẫn hai đứa con trai đi họp.

Tô Thanh Hòa muốn đi cùng nên lập tức đi theo bà ấy. Lúc này trong nhà đến cả đèn dầu cũng chẳng có, cô ở nhà ban đêm cũng thấy sợ, cứ sợ đồng chí Tô Đại Căn sẽ thật sự về nhà…

Hơn nữa cô cũng muốn biết đại hội ở thời đại này sẽ tổ chức như thế nào.

Cao Tú Lan vốn định bảo con gái ở nhà ngủ, nhưng nghe cô nói muốn đi cùng thì bà ấy cũng đành chịu thua, bèn bảo cô mang theo mấy miếng khoai lang khô, lúc nhàm chán thì ăn mấy miếng. Đi họp mà cứ làm như đi xem phim điện ảnh không bằng.

Khi người nhà họ Tô đến nơi thì những nhà khác cũng đã tập hợp. Dưới màn đêm, nhìn chung quanh chỉ thấy những gương mặt mơ hồ, dù vậy mọi người vẫn nhận ra nhau, lên tiếng chào hỏi nhau rôm rả. ( app TYT - tytnovel )

“Ui kinh, Thanh Hòa ra ngoài đấy à? Bao nhiêu ngày không gặp cháu, ngày thường không bước chân ra khỏi cửa, dì còn tưởng là tiểu thư nhà địa chủ nào ấy chứ.”

Tô Thanh Hòa đang nhìn ngó chung quanh thì nghe được giọng nói như chiêng vỡ vang lên.

Cô ngoảnh đầu nhìn thì thấy một người phụ nữ trung niên vóc dáng nhỏ thó. Cô híp mắt, thông qua ký ức trong đầu nguyên chủ mà nhận ra người này là Cao Tú Cúc, dì hai của cô. Bà ta gả vào cùng một đội sản xuất của Cao Tú Lan, nhưng không phải cùng thôn. Nhà chồng của Cao Tú Cúc ở thôn họ Điền.

Ngày thường hai nhà rất ít khi gặp nhau, lần này đi họp nên mới gặp mặt. Tất nhiên Cao Tú Cúc và Cao Tú Lan có mâu thuẫn rất lớn, vì vậy lúc gặp mặt sẽ phải cấu xé một trận.

Điểm xoáy vào của Cao Tú Cúc là cục cưng Tô Thanh Hòa của Cao Tú Lan, hầu như lần nào xoáy vào cũng trúng phóc. Nhìn xem, Tô Thanh Hòa còn chưa nói gì thì Cao Tú Lan đã xù lông nhím: “Thì sao? Thanh Miêu Nhi nhà tôi có phúc, có ba người anh trai sẵn lòng yêu thương con bé. Có những gia đình không có phúc khí này đâu, sinh con gái chỉ có thể dùng để nuôi con trai. Tôi bảo chị hai này, thai này của con dâu chị là trai hay gái thế? Cũng không thể trách con dâu chị được, chính chị đẻ tận ba đứa con gái rồi mới sinh được một thằng con trai cơ mà. Con dâu cũng chỉ bắt chước chị thôi.”

Cao Tú Cúc nhất thời không giữ được bình tĩnh. Trời tối nên không thấy rõ sắc mặt của bà ta, nhưng Tô Thanh Hòa đã cảm nhận được cơn phẫn nộ của bà ta.

Không sai, dì hai Cao Tú Cúc của cô có mâu thuẫn mẹ Cao Tú Lan là vì vấn đề sinh con trai. Hai người cũng là trời sinh khắc nhau, Cao Tú Lan là con gái thứ ba của nhà họ Cao, chỉ cách đứa thứ hai Cao Tú Cúc một tuổi. Hai người kết hôn cùng năm, sinh con cũng gần như cùng lúc. Mỗi lần Cao Tú Cúc sinh con gái trước, Cao Tú Lan sẽ lập tức sinh con trai, sau đó Cao Tú Cúc lại sinh con gái, Cao Tú Lan lập tức sinh con trai tiếp… Sau này Cao Tú Lan chê sinh con trai quá nhiều, không muốn sinh nữa nên nghỉ ngơi. Kết quả Cao Tú Cúc lập tức đẻ được một thằng con cưng.

Lúc ấy vẫn chưa bài trừ phong kiến mê tín, Cao Tú Cúc bèn tìm người tính mệnh, nói rằng Cao Tú Lan trời sinh áp chế bà ta nên khi hai người cùng nhau mang thai, Cao Tú Lan sẽ áp chế bà ta không đẻ con trai được. Nghe nói chuyện này, Cao Tú Lan chỉ cảm thấy toàn là bốc phét, mình không đẻ được mà còn trách người khác. Nhưng Cao Tú Cúc lại tin…

Thế là mối thù này kéo dài tới bây giờ…

Tô Thanh Hòa muốn giảm bớt đoạn mâu thuẫn này, bèn an ủi Cao Tú Cúc: “Dì hai, thực ra sinh con trai hay con gái cũng như nhau. Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, cũng có thể dưỡng lão cho cha mẹ. Dì nghĩ thoáng một chút.”

Cao Tú Lan cho rằng con gái mình đang châm biếm Cao Tú Cúc, bèn cười khẩy: “Thanh Miêu Nhi nhà mình nói không sai, nhìn xem tôi thương Thanh Miêu Nhi nhà tôi cỡ nào đi. Con gái là để cưng chiều, ba đứa con trai của tôi đều thương con bé. Chị cũng nên bảo thằng con của chị yêu thương ba đứa con gái của chị chút đi. Nếu con dâu chị sinh con gái thì cũng là phúc của chị.”

Tô Thanh Hòa: “…”

“…” Cao Tú Cúc cảm thấy trái tim mình bị hai mẹ con này đâm mấy phát.

“Hai mẹ con xấu xa các người, sao ông trời không hạ sấm sét xuống đánh chết các người đi?!”

Cao Tú Lan nói: “Tôi có ba thằng con trai ở đằng trước che chở, không đánh trúng được đâu.”

Cao Tú Cúc lập tức cáu đến nỗi không còn sức cãi nhau với Cao Tú Lan nữa.

Tô Thanh Hòa sợ bà ta giận đến nỗi đổ bệnh, vội kéo Cao Tú Lan: “Mẹ, chẳng phải đi họp sao? Sao vẫn chưa bắt đầu?”

Cao Tú Lan bị ngắt lời, cũng không rảnh bận tâm tới Cao Tú Cúc nữa, chỉ hiền lành nhìn con gái mình: “Còn phải báo cho người của hai thôn khác tới nữa. Đội mình có điểm này là không tốt, người trong đội sống phân tán quá. Mấy thôn khác lớn nên mỗi thôn là một đại đội, đỡ tốn công sức hơn chúng ta.”

Đội sản xuất Hoàng Hà được tạo thành từ ba thôn ít người, thôn họ Tô, thôn họ Điền và thôn họ Tôn. Bởi vì thôn họ Tô đông người nhất, vị trí địa lý cũng cách công xã gần nhất nên thường sẽ tổ chức họp ở đây.

Thấy bà ấy quên cãi cọ, Tô Thanh Hòa lập tức thở phào nhẹ nhõm. Thấy Cao Tú Cúc được hai cô con gái kéo đi, cô bèn trò chuyện với Cao Tú Lan: “Mẹ, lần này họp là vì chuyện gì thế ạ?”

“Còn có thể vì chuyện gì nữa? Chắc chắn là vì lương thực chứ sao.”

Chờ một lát, người dân ở thôn khác cũng chạy tới. Thấy mọi người đã đến đông đủ, ông đội trưởng Quách Trường Thắng gõ chiêng ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, sau đó đứng trên gò đất giữa sân trống, cả người trở nên cao hơn hẳn để tất cả mọi người có thể thấy ông ấy.

Quách Trường Thắng hơn 50 tuổi, không phải là người địa phương. Ngày trước ông ấy xuất ngũ từ bộ đội, sau đó được phân phối tới đây an cư. Bởi vì ông ấy từng làm lính nên mặc dù vóc dáng không cao thì vẫn trông rất có tinh thần, ngày thường nói chuyện cũng rất khỏe khoắn.

Nhưng hôm nay, tinh thần của ông ấy thoạt nhìn không tốt. Ông ấy dõi mắt nhìn mọi người, trầm mặc mấy giây rồi mới gian nan nói: “Lần này lương thực sắp thu lên, dựa theo chỉ thị của bên trên, sản lượng của đội chúng ta năm nay chắc chắn là không đủ. Đợt này chúng ta chỉ thu hoạch được 9.000 ký lương thực, năm ngoái báo lên 16.000 ký, chỗ chúng ta đã báo ít nhất rồi nhưng vẫn không đủ. Các đồng chí, năm nay lương thực của chúng ta bị thu lên trên, không có cách nào phân phát cho mọi người. Hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là để mọi người chuẩn bị tâm lý, mỗi gia đình đừng thấy sắp thu hoạch rồi mà tha hồ ăn uống. Năm nay không đủ ăn lương thực mới đâu, mọi người phải thắt lưng buộc bụng, chí ít phải cầm cự tới thu hoạch vụ Thu.”

Lời nói của Quách Trường Thắng chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, lập tức khiến cả đội trở nên xôn xao.

Lương thực ở nhà sắp cạn kiệt, bây giờ lương thực sắp thu hoạch lại không phân phát ư?

Còn phải cầm cự cho tới thu hoạch vụ Thu? Thu hoạch vụ Thu còn mấy tháng? Nếu phải cầm cự tới lúc đó thì khác nào chết đói hết?

“Đội trưởng Quách, làm vậy là không được đâu. Lương thực nhà chúng tôi hết từ lâu rồi, không còn gì để ăn nữa. Nhà tôi đã ăn vỏ cây suốt mấy ngày, ruột không chịu nổi. Bà nhà tôi… Bà nhà tôi không cầm cự được nên đi mất rồi…”

Người nói chuyện là Tô Thọt Chân sống ở phía Đông đầu thôn, hồi trẻ ông ấy bị thương ở chân, vất vả lắm mới cưới được một cô vợ sinh mấy đứa con, bây giờ lại gặp năm mất mùa, vợ ông ấy vì nhường miếng ăn cho bọn nhỏ mà bị bệnh phù nề, mấy hôm trước cứ thế qua đời.

Người trong thôn đều biết chuyện này, tuy nhiên mọi người chỉ thổn thức mấy câu thôi. Chuyện như vậy không nhiều, nhưng hai năm nay cũng không phải là chuyện hiếm gặp.

Cao Tú Lan nhỏ giọng kể cho con gái nghe về chuyện nhà Tô Thọt Chân, sau đó dạy cô: “Thanh Miêu Nhi, con nghe thấy gì chưa? Con không ăn thì phải chờ chết đói. Nhà mình có gì thì con cứ ăn đi. Vợ Tô Thọt Chân là vì tiếc không dám ăn, nhường miếng ăn cho người khác nên mới chết vì bị phù nề.”

Lúc này, tâm trạng của Tô Thanh Hòa vô cùng nặng nề.

Trước kia nguyên chủ không quan tâm tới chuyện bên ngoài nên những chuyện xảy ra trong trí nhớ của cô ấy chỉ là nghe người nhà mình kể lại thôi. Vì vậy cô hoàn toàn phớt lờ, không có nhiều cảm xúc, cùng lắm chỉ thổn thức mấy câu.

Nhưng khi thật sự đứng ở đây, nhìn Tô Thọt Chân khóc kể về cảnh ngộ thê thảm nhà anh ấy, trong lòng cô không thể nào bình thản, không xúc động được nữa.

Lòng Quách Trường Thắng cũng nặng trĩu.

Đây đều là đồng hương của ông ấy. Lúc trước ông ấy xuất ngũ, nhờ bà con trong thôn tiếp nhận ông ấy, giúp ông ấy cắm rễ ở đây, còn cho ông ấy lên làm đội trưởng đại đội.

Nhưng ông ấy làm đội trưởng lại không thể giúp bà con có ngày lành.

Nhưng ông ấy cũng rất bất đắc dĩ. Đây là yêu cầu của công xã, năm nay công xã báo cáo thu hoạch quá lớn, vì vậy lúc chia đều cho các đại đội mới nhiều như vậy.

“Bà con, khó khăn luôn tồn tại, trước kia bao nhiêu sóng to gió lớn nhưng chúng ta vẫn vượt qua, bây giờ đất nước đã hòa bình, chúng ta chỉ cần nỗ lực cầm cự một thời gian, cầm cự qua năm mất mùa này, ngày lành của chúng ta sẽ đến. Sắp thu hoạch vụ Thu rồi, chúng ta tranh thủ phát lương thực dịp thu hoạch vụ Thu. Công xã cũng hứa hẹn nếu thu hoạch vụ thu không có lương thực thì sẽ xin lương thực cứu tế, mọi người cố chịu đựng một thời gian nữa đi.”

Quách Trường Thắng gần như bật khóc.

Mọi người không nói một lời, dù sao nói gì thì cũng như nhau. Chẳng lẽ vì họ không đồng ý mà đội thu lương thực sẽ không đến tận nhà họ lấy lương thực sao?

Lúc tan họp, tâm trạng của tất cả mọi người đều không tốt, ngay cả Cao Tú Lan cũng than thở. Trên đường đi, bà ấy bàn với hai đứa con trai rằng hay là sau này nhà mình chỉ ăn một bữa cơm thôi.

Vẫn còn mấy tháng nữa mới đến thu hoạch vụ Thu, trong nhà có nhiều miệng ăn như vậy, chắc chắn lương thực sẽ không đủ ăn. Hơn nữa sau cuộc họp hôm nay, chỉ sợ vỏ cây cũng không còn dư bao nhiêu, về sau nhà họ đừng mơ được ăn một miếng rau dại.

“Thanh Miêu Nhi thì không thiếu được. Con bé vốn ốm yếu, không thể chịu đói, mẹ ăn ít một miếng cũng được.” Cao Tú Lan nói.

Hai đứa con trai tất nhiên không thể để bà ấy ăn ít. Tô Ái Quốc nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con ăn ít một miếng cũng không thể để mẹ ăn ít một miếng. Đồ ăn của em gái chắc chắn sẽ không thiếu được, trước kia em ấy ăn thế nào thì sau này em ấy vẫn ăn như vậy.”

Cao Tú Lan hài lòng gật đầu.

Tô Thanh Hòa im lặng. Cô cảm thấy mình nhàn hạ vào thời điểm này thì thật sự phạm phải tội ác tày trời.

Nấu cơm, nấu cơm, cô muốn nấu cơm!

Về đến nhà, Cao Tú Lan ra lệnh về sau mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, chỉ ăn bữa trưa.

Mọi người biết tình hình nên đều không có ý kiến. Có điều Lâm Thục Hồng lại cảm thấy cay đắng khi nhìn mấy đứa con nhà mình. Vất vả lắm mẹ chồng mới bắt đầu thay đổi đôi chút, cho bọn nhỏ ăn nhiều một miếng, bây giờ lại sắp biến thành như ngày xưa.

Sao con của cô ấy lại khổ thế chứ?

Cao Tú Lan không quan tâm người khác nghĩ gì. Bà ấy về nhà, ước nguyện với chum lớn: “Đại Căn à, ông cũng nghe thấy rồi đấy, thời buổi này khó khăn quá, ông tặng nhiều lương thực về nhà chút đi, không thì tôi cũng sắp chết đói rồi. Đồ vô lương tâm này, ông đừng có trơ mắt nhìn. Phải rồi, còn cả nồi sắt nữa, ông cũng nhân tiện mang một cái cho tôi, nấu ăn bằng bình gốm tốn củi lửa lắm, ông cũng không nhẫn tâm thấy tôi mệt chết mệt sống chỉ vì nhặt mấy que củi nhóm lửa đâu nhỉ? Ông nhẫn tâm không?”

Trong một gian phòng khác, Tô Thanh Hòa nằm trên giường, bắt đầu xem xét không gian trữ vật của mình.

Ngoại trừ một ít lương thực và thịt mà lúc trước làm nhiệm vụ còn thừa, trong không gian chỉ còn một chiếc nồi sắt.

Xem ra lần sau phải lấy nhiều đồ hơn mới được, chí ít không thể để người trong nhà chỉ ăn một bữa cơm. Đến lúc đó dù không chết đói thì cũng sẽ mắc bệnh phù nề.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play