Hôm sau, Tô Thanh Hòa cắn răng dậy sớm, đi nấu cơm cho cả nhà.
Không sai, từ hôm nay trở đi, cô quyết định sẽ bao hết một ngày ba bữa cho cả nhà. Không cần hệ thống dụ dỗ, cô cũng phải làm.
Cô không muốn chết đói, cũng không muốn ăn lương thực mà các anh mang về, để mặc cho anh trai chị dâu và các cháu chết đói.
Quan trọng nhất là khi người khác làm việc cật lực cũng không thể thu hoạch lương thực, còn cô lại có thể nhận lương thực thông qua sự chăm chỉ. Cô nghĩ nếu chỉ vì mình lười biếng mà không chăm chỉ kiếm lương thực thì chính cô cũng sẽ coi thường bản thân.
Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao? Cũng đâu mệt chết được!
Tô Thanh Hòa cũng giữ một chiếc chìa khóa nhà bếp, Cao Tú Lan đặt ở chỗ cô để khi nào cô đói bụng, muốn ăn thì có thể tự làm đồ ăn.
Tô Thanh Hòa mở phăng cửa nhà bếp. Trong bếp còn dư một ít bột bắp ngô mài bằng lõi bắp, cô múc một bát bỏ vào nồi nấu, sau đó bỏ thêm gia vị.
Mặc dù không có đồ gia vị gì, nhưng dựa vào điểm kỹ năng mà hệ thống cung cấp, cô đã nắm giữ cảm giác nấu cơm càng ngày càng chính xác, lúc nào nên bỏ gia vị, bỏ bao nhiêu, cô đều tự biết trong lòng.
Vì vậy dù chỉ là thức ăn được chế biến bằng lương thực thô thì vẫn miễn cưỡng gọi là ăn được.
Vì cuộc họp tối qua nên tâm trạng của cả nhà đều không tốt, sáng ngủ dậy hơi uể oải. Cho tới khi thấy khói bốc lên từ nhà bếp, mọi người đều ngạc nhiên chạy ra ngoài, sợ nhà bếp xảy ra chuyện. Khi thấy Tô Thanh Hòa đang cầm thìa nấu cơm trong phòng bếp, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là em gái nấu cơm. Cũng đúng, buổi sáng em gái phải ăn cơm chứ.
“Anh, chị dâu, mọi người ăn cơm rồi hẵng bắt đầu làm việc.”
Tô Thanh Hòa gọi.
Nghe tiếng kêu của Tô Thanh Hòa, mọi người đều sững sờ mất một thoáng. Tô Ái Quốc lắp bắp: “Sao thế được? Em ăn đi, bọn anh không đói.”
Một mình em gái ăn thì có thể ăn nhiều mấy bữa. Còn cả đám bọn họ ăn thì không đủ cho em gái ăn.
Miệng Đinh Quế Hoa giật giật, nhưng không nói gì.
Lâm Thục Hồng chần chờ nhìn mấy đứa con đang quét rác của mình.
“Ăn đi, chúng ta là người một nhà mà. Em biết lương thực trong nhà không đủ nên định cùng mẹ tranh thủ thời gian lên huyện một chuyến, xem thử có mượn lương thực được không. Bây giờ mình cứ ăn hai bữa trước đã, bữa tối không ăn cũng được nhưng bữa sáng nhất định phải ăn, không thì lấy đâu ra sức làm việc?”
Tô Ái Quốc nghi ngờ: “Em gái, có mượn được không? Bây giờ nơi nào cũng nghèo rớt mùng tơi…”
Tô Ái Hoa không đồng ý: “Em gái, sao có thể để em đi cầu xin người khác chứ? Người ta chịu cho mình thịt đã là may lắm rồi. Giờ em đi nữa, lỡ người ta không nhận em làm con nuôi nữa thì sao? Thế thì uổng lắm.”
Anh ấy không thật thà như anh cả. Cán bộ lớn đều là người thông minh, lỡ họ thấy nhà mình nhiều phiền phức như vậy, chắc chắn sẽ ghét bỏ em gái.
Hoàn cảnh gia đình họ như thế này, em gái rất khó tìm được người thành thị. Lỡ sau này cán bộ lớn có thể mai mối cho em gái thì em gái có thể lên thành thị hưởng phúc. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Không sao đâu anh, em cứ thử xem sao.” Tô Thanh Hòa nói.
“Đứng ở đó làm gì thế? Chờ bánh rơi từ trên trời xuống phỏng?” Cao Tú Lan chải đầu ra ngoài thì thấy con trai con dâu mình đều tụ tập trước cửa nhà bếp, bà ấy nhất thời bất mãn.
Nghe thấy giọng Cao Tú Lan, Tô Thanh Hòa vội đi ra cửa: “Mẹ, con nấu cơm rồi bảo các anh chị ăn một miếng hẵng đi làm. Chỉ là một ít cháo bắp ngô thôi.”
Cao Tú Lan vẫn còn xụ mặt, nhưng vừa thấy Tô Thanh Hòa đã lập tức như được gió xuân ấm áp vờn quanh, ôn hòa nói: “Sao con dậy sớm nấu cơm vậy? Vất vả quá thể. Con muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, mẹ nấu cho con, việc gì phải cho bọn nó ăn. Giờ nhà nào cũng nghèo xơ nghèo xác, nhà mình còn miếng ăn đã là mừng lắm rồi. Bọn nó đông người như vậy, mỗi đứa ăn một miếng cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng để dành rồi bữa trưa ăn nhiều một chút.”
Tô Thanh Hòa: “…” Mẹ cô giỏi ngụy biện thật!
“Mẹ, con đã nấu xong rồi, cho các anh chị ăn thôi, mỗi người ăn hai miếng, buổi sáng đi làm cũng có sức hơn.”
“Cần nhiều sức thế làm gì? Có kiếm thêm công điểm được đâu.” Cao Tú Lan liếc hai đứa con trai và hai cô con dâu, thấy họ cũng coi như ngoan ngoãn nghe lời, bèn xụ mặt nói: “Thôi, Thanh Miêu Nhi đã nấu xong rồi, chúng mày cứ ăn một miếng đi. Em gái quan tâm tới anh trai chị dâu thế này là hiếm có khó tìm lắm đấy, mới sáng sớm đã dậy nấu cơm cho bọn mày ăn. Chính con bé còn chưa ăn được một miếng ấy chứ. Bọn vô lương tâm chúng mày còn không thể bao dung con bé. Chúng mày sờ lương tâm của mình xem có còn không?”
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa thật sự sờ lên ngực mình, sau đó thành thật đáp: “Mẹ, vẫn còn mà. Bọn con vẫn ghi nhớ lòng tốt của em gái.”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa: “…”
Cao Tú Lan đã lên tiếng, cuối cùng cả nhà vẫn ngồi quây quần bên nhau ăn bữa sáng.
Bọn nhỏ vẫn được chia phần ít, mỗi đứa có thể ăn hai ba miếng lót dạ. Để ăn no một chút, Đại Nha còn rót thêm nước sôi vào bát của mình và các em để quấy thành cháo loãng, mấy đứa ăn ngon lành.
Lâm Thục Hồng định nhường phần mình cho bọn nhỏ ăn, nhưng Cao Tú Lan đã thẳng tay vỗ bàn: “Không nghe Thanh Miêu Nhi nói à? Cho chúng mày ăn cơm là để chúng mày có sức làm việc, cho bọn nó ăn thì bọn nó có sức không? Mày không ăn thì nhường cho Ái Quốc ăn, cho mấy con vịt giời ăn làm gì? Không bị chết đói là tốt lắm rồi, còn đòi ăn no nữa hả? Nếu không có Thanh Miêu Nhi thì sáng nay chẳng ai được ăn miếng nào đâu!”
Lâm Thục Hồng vội múc đồ ăn bỏ vào miệng mình, chỉ sợ chọc giận mẹ chồng thì lần sau sẽ không đủ đồ ăn.
Tô Thanh Hòa uống bát cháo mà không có hương vị gì. Bát của cô không nhiều, bởi vì Cao Tú Lan nói sẽ nấu cơm riêng cho cô.
Mọi người nhanh chóng ăn xong, Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa bèn dẫn vợ mình ra ngoài bắt đầu làm việc. Cao Tú Lan ra lệnh các cháu gái dọn dẹp bát đũa, còn bà ấy vào phòng mình lấy ít bột mì, làm mì trứng cho con gái ăn.
Tô Thanh Hòa trốn trong phòng kiểm tra lương thực của mình. Khi thấy 1.5 ký gạo, cô liền yên tâm.
Sau khi thăng cấp, cô không cần nhận được lời khen của người khác cũng sẽ có phần thưởng. Sau này chỉ cần cô nấu cơm thì sẽ có phần thưởng. Bất kể cô chọn lương thực thô hay lương thực tinh thì nấu một bữa cơm cho cả nhà cũng chỉ được thưởng một ký rưỡi.
Lúc trước cô nghĩ lấy lương thực thô thì không cần tốn công sức đi ra ngoài giả vờ. Nhưng bây giờ cô có suy nghĩ khác, nếu lấy thương thực tinh thì cô có thể mang chỗ lương thực này ra ngoài, nghĩ cách đổi được nhiều lương thực thô hơn.
Vậy thì người nhà chẳng những có thể ăn nhiều một chút mà còn có thể tìm cơ hội nấu một bữa lương thực tinh.
Cô chuẩn bị làm việc mấy ngày rồi lấy số gạo đó ra luôn một thể, vậy thì sẽ giảm bớt khó khăn cho gia đình.
Cả cái nồi sắt kia nữa, cô cũng định lấy ra luôn. Bình gốm trong nhà tốn củi quá, thời buổi này chẳng những khan hiếm lương thực mà củi đốt cũng là bảo bối, có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
Sau khi Tô Thanh Hòa lên kế hoạch xong, Cao Tú Lan cũng bưng bát đũa vào phòng.
Bởi vì hiện tại đã có cống hiến cho gia đình này nên bây giờ nhận được đãi ngộ đặc biệt, trong lòng Tô Thanh Hòa cũng bớt bứt rứt.
“Mẹ, về sau cuộc sống đỡ hơn thì cho mấy đứa Đại Nha ăn ngon một chút. Đại Bảo và Nhị Bảo đều lùn quá, Đại Nha đã mời tuổi rồi mà trông cứ như sáu bảy tuổi vậy…”
Cao Tú Lan bĩu môi: “Nếu nhà mình không thiếu lương thực thì chẳng lẽ mẹ sẽ không cho bọn nó ăn cơm sao? Nhưng nhà mình làm gì có lương thực? Mẹ đang định nói với con đây, sau này buổi sáng đừng dậy nấu cơm cho cả nhà nữa. Hôm qua đi họp con cũng nghe rồi đấy, lương thực nhà mình phải cầm cự cho tới sau thu hoạch vụ Thu, còn mấy tháng nữa cơ. Thanh Miêu Nhi, mẹ không muốn để con ăn vỏ cây như người khác đâu, mẹ đau lòng.”
Nói đoạn, bà ấy nghẹn ngào: “Vỏ cây cứa ruột lắm, đau cỡ nào, ăn xong còn chả có tác dụng gì, còn sẽ mắc bệnh phù nề nữa cơ. Vì sao vợ của Tô Thọt Chân lại mất? Còn không phải là vì không ăn uống gì, nhường miếng ăn cho bọn nhỏ, kết quả là bị chết đói, nhà họ càng ngày càng khó khăn. Mẹ không muốn con chịu khổ. Mấy đứa vịt giời đó ăn ít một miếng cũng không chết đói được, còn sống đã là mừng rồi. Nếu con mềm lòng thì người chết đói sẽ là con đấy. Con mà không còn thì mẹ không thiết sống nữa…”
Mẹ ruột lại bắt đầu diễn kịch tiếp rồi.
Tô Thanh Hòa kéo tay bà ấy: “Con bảo là chờ khi nào nhà mình khá lên mà. Cha con đã tặng lương thực và thịt mấy lần rồi, con nghĩ cha sẽ không mặc kệ nhà mình đâu. Tốt xấu gì cha cũng là cán bộ dưới đó, nuôi sống cả nhà mình thì chắc không phải là vấn đề đâu ạ.”
Nhắc đến chồng mình, Cao Tú Lan lập tức mặt mày hồng hào: “Chứ còn gì nữa. Hồi ba con còn sống vốn là người có bản lĩnh, thường xuyên săn được thú rừng mang về nhà, không thì sao các anh của con lớn lên cao to như vậy được? Thanh Miêu Nhi nhà mình số khổ, không được ăn một miếng cơm của cha con. May mà cha con cũng coi như có lương tâm, còn biết trở về bồi thường con.”
Nhìn nét mặt hồng hào của bà ấy, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình có thể thấy biểu cảm được gọi là “thiếu nữ” trên mặt bà ấy luôn… Cô nhất thời run lên, hắng giọng rồi nói: “Mẹ, chúng ta phải tin vào cha con. Hồi trước con không quan tâm chuyện trong nhà, chỉ cần mẹ thương con là đủ. Nhưng hôm qua đi họp, nghe thấy tình trạng thê thảm ấy thì con lại sợ. Con đã mất cha rồi, con không muốn thấy người nhà mình mất nữa đâu. Chỉ cần nghĩ đến cảnh nhà mình có người chết đói, con lại sợ đến nỗi buổi tối ngủ không yên.” ( truyện trên app t.y.t )
Cô lộ vẻ sợ hãi.
Cao Tú Lan đau lòng nói: “Thanh Miêu Nhi đừng sợ, có mẹ ở đây rồi. Không chết đói được đâu, nhà mình toàn là sức lao động khỏe mạnh, có thể kiếm công điểm, lương thực nhà mình cũng nhiều hơn nhà người khác, chắc chắn sẽ không chết đói. Đám vịt giời với cháu trai của con cũng không chết đói được đâu. Mẹ chưa từng nghe nói có ai ăn cơm mỗi ngày mà vẫn chết đói được. Những nhà có người chết đói đều là nhà nghèo rớt mùng tơi. Con đừng sợ, mẹ thấy con như vậy lại đau lòng lắm.”
Tô Thanh Hòa cảm động gật đầu, sau đó nói: “Mẹ, vậy thì về sau mỗi ngày nhà mình ăn hai bữa, con nấu cơm. Nếu mấy ngày nữa cha con không gửi lương thực thì mình hẵng đổi thành một bữa. Mấy ngày nay là ngày mùa, cho anh chị ăn ít cháo loãng còn đi làm.”
Con gái đã nói như vậy rồi, sao Cao Tú Lan có thể không đồng ý. Bà ấy gật đầu lia lịa: “Được được được, mẹ nghe Thanh Miêu Nhi hết.”
Bữa trưa ăn cơm, Cao Tú Lan tuyên bố với các con trai rằng mấy ngày tới tạm thời vẫn ăn hai bữa, sau đó tẩy não con trai: “Đều do Thanh Miêu Nhi thương tụi mày, chuẩn bị vứt bỏ thể diện đi xin lương thực của cán bộ để trợ cấp cho tụi mày đấy. Tụi mày làm anh trai có thấy đuối lý không?”
Hai ông anh trai gật đầu lia lịa. Đuối lý, rất đuối lý!
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng cúi đầu.
Buổi chiều đi làm, Tô Ái Hoa nhắc nhở vợ mình: “Sau này nếu ai nói xấu em gái anh, anh sẽ liều mạng với đứa đó. Em gái nhà mình tốt nhất. Con bé chỉ mới mười mấy tuổi, lớn hơn Đại Nha chừng năm, sáu tuổi thôi, vậy mà đã giúp nhà mình chia sẻ nhiều như thế, ai dám nói xấu con bé thì đúng là không có lương tâm.”
Đinh Quế Hoa vội dỗ chồng: “Vâng vâng vâng, không ai dám nói xấu em gái đâu. Em vẫn khen em gái suốt mà.”
Tô Ái Hoa liếc vợ mình: “Dù nghĩ xấu về em gái trong lòng thì cũng không được. Chỉ cần nghĩ xấu đã là sai rồi.”
“… Vâng, em hứa sẽ không nghĩ, em chỉ nghĩ tốt cho em gái thôi.” Đinh Quế Hoa thở hắt ra một hơi.
Chồng cô ta lúc cần thông minh thì lại ngớ ngẩn, lúc cần ngớ ngẩn thì lại thông minh. Trước kia cô ta cảm thấy em gái không tốt cũng là vì trong lòng không phục thôi. Cả công xã này chẳng thấy em chồng nhà ai không làm việc mà vẫn suốt ngày được nấu cơm riêng.
Ngay cả cô ta đã sinh cháu đích tôn cho nhà họ Tô mà còn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này, sao cô ta có thể dễ chịu cho được?
Bây giờ tất nhiên là phải đổi cách nói khác, ai bảo em gái tốt số, gặp được quý nhân?
Tính ra thì đúng là cùng là con người nhưng không cùng số phận. Đều đầu thai làm phụ nữ, nhưng tại sao cuộc sống hai bên lại chênh lệch nhiều đến thế?
Đinh Quế Hoa rối rắm, cuối cùng thầm thở dài.
Trong nhà, Tô Thanh Hòa cũng không ngủ nướng nữa. Hoàn cảnh gia đình thế này, đi ngủ còn không bằng ngồi ngẩn người ở cửa.
Mấy đứa nhỏ ở bên cạnh đang làm việc nhà. Nào là quét nhà, lau bàn, giặt quần áo…
Dựa vào chút liêm sỉ còn sót lại của mình, Tô Thanh Hòa định giúp một tay, nhưng bị bọn nhỏ nơm nớp lo sợ từ chối.
Bà nội nói, người không làm việc thì không có cơm ăn. Nếu cô làm hết việc thì chúng sẽ không có cơm mà ăn nữa.
Tô Thanh Hòa: “…”
Tranh thủ lúc Cao Tú Lan không có nhà, Tô Thanh Hòa cho mỗi đứa một miếng khoai lang khô.
“Mấy đứa làm việc vất vả, đây là phần thưởng mà cô cho mấy đứa.”
Ban đầu bọn nhỏ không dám ăn, Tô Thanh Hòa nói: “Mau ăn đi, cô thưởng cho mấy đứa đấy, cô không nói cho bà nội đâu.” Mấy đứa nhỏ liền vội nhét vào miệng. Nhị Bảo nhỏ tuổi nhất không nhai được, Tô Thanh Hòa định lấy nước sôi ngâm cho cậu bé, ai ngờ Đại Nha trực tiếp nhai nát rồi mớm cho cậu bé luôn.
Tô Thanh Hòa nuốt nước miếng, còn có thể làm như thế nữa à?
Có điều Tô Thanh Hòa cũng đã nhận ra trong số mấy đứa bé này, hai bé trai Đại Bảo và Nhị Bảo thì vô tư chẳng để ý gì, còn mấy bé gái lại hiểu chuyện hơn. Đại Nha khá chín chắn, Nhị Nha khá hoạt bát, Tam Nha thì khá thông minh.
Tô Thanh Hòa nghĩ rằng so với bọn con nít nghịch như mặt giặc trong tương lai, mấy đứa bé này quả thực là thiên thần nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Chờ bọn nhỏ ăn xong, Tô Thanh Hòa bèn làm công tác tư tưởng cho chúng.
“Thực ra bà nội các cháu cũng muốn tốt cho các cháu thôi. Cần cù là tài sản lớn nhất của một người, nhất định không được lười biếng. Lười biếng cũng là bệnh, khó chữa lắm.” Năm xưa cô lười một phát kéo dài suốt hai mươi năm, hai kiếp cũng không chữa khỏi được. Nếu không gặp phải năm mất mùa thì cô đoán mình còn có thể nằm sải lai thêm hai mươi năm nữa.
Đại Nha mấp máy môi, không dám nói lời nào. Tất nhiên ánh mắt của cô bé vẫn khiến Tô Thanh Hòa thấy được vẻ nghi ngờ.
Nhị Nha nhỏ giọng hỏi: “Cô, thế sao cô không làm việc ạ? Cô bị bệnh à?”
Tô Thanh Hòa: “… Không sai, cô bị bệnh, bệnh từ trong bụng mẹ, không chữa được, chỉ cần làm việc thì sẽ khó chịu cả người.”
Đại Nha và Nhị Nha đều há hốc miệng, Tam Nha cũng bắt chước há hốc miệng theo.
Đại Nha nói: “Nhưng cô bị bệnh thì vẫn được ăn cơm mà.”
Tô Thanh Hòa thấm thía dạy dỗ: “Mặc dù cô bị bệnh nhưng cô lương thiện, giúp đỡ người khác, nên nhà mình mới có thịt ăn. Vì vậy các cháu nhất định phải làm việc thiện, trở thành những đứa trẻ có phúc khí.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình liêm sỉ của mình chỉ còn lại bằng cái móng tay út thôi, nhưng khi đối mặt với trẻ con thì vẫn phải cố gắng xây dựng giá trị quan chính xác cho chúng.
Mấy đứa bé có vẻ đã hiểu đôi chút. Không phải cô của chúng không làm việc, mà là cô bị bệnh. Nhưng cô tốt bụng nên cô có phúc khí.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của bọn nhỏ, Tô Thanh Hòa cảm thấy được an ủi. Quả nhiên từ xưa tới nay, viên đạn bọc đường là hữu ích nhất. Quá tuyệt, sau này cô không còn là hình tượng người cô độc ác nữa. Cô không muốn mình cống hiến cho gia đình mà còn bị người ta coi như kẻ thù đâu.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Thanh Hòa liên tục nấu cơm một ngày hai bữa, dần dần dành dụm được 15 ký gạo.
Chờ đến khi Cao Tú Lan đã bắt đầu mất niềm tin vào Tô Đại Căn, định khôi phục một ngày chỉ ăn một bữa cơm, Tô Thanh Hòa liền bảo hệ thống đưa mười mấy ký gạo đó vào phòng Cao Tú Lan, ngoài ra còn có cả nồi sắt.
Buổi sáng, trời chưa sáng Cao Tú Lan đã rời giường, còn định thảo luận với con gái rằng sau này chỉ cần nấu một bữa cơm thôi. Ai ngờ lại thấy một chiếc nồi sắt xuất hiện trong phòng mình, trong nồi còn đựng gạo trắng.
Nhìn đống gạo trắng bóng, Cao Tú Lan kích động rơi lệ đầy mặt.
“Ôi Đại Căn ơi, tôi biết ông đáng tin cậy mà!”