Cao Tú Lan dẫn con gái lên huyện một chuyến, dạo qua một vòng, trên đường về mới ghé qua căn cứ luyện thép của công xã. Mấy ống khói dựng đứng cứ bốc khói đen nghi ngút, ngoài ra còn có hàng tá máy móc chồng chất thành núi, không thấy có thứ gì hữu ích, tóm lại chỉ là một đống đồng nát sắt vụn và rác thải luyện thép thất bại.

Thấy những thứ này, Cao Tú Lan lại đau lòng. Chắc chắn nồi sắt của nhà họ cũng nằm trong đống này, không biết đã bị phá ra nông nỗi nào. Nói tóm lại chắc chắn là một đống tro bụi mà bà ấy không thể nhận ra.

Ở nơi này bà ấy không tiện chửi thề, chỉ có thể nghẹn trong lòng, oán trách đám cán bộ địa phương chỉ giỏi chỉ đạo vớ vẩn.

Nhưng Tô Thanh Hòa lại rất cảm khái.

Để đuổi kịp và vượt qua ngành công nghiệp luyện kim của Anh Mỹ, kết quả là luyện luôn nồi sắt và nông cụ của các gia đình…

Năm nay tình hình vụ mùa vẫn không lạc quan cũng có nguyên nhân là vì chuyện này. Một mặt là nhân lực đều đi luyện thép hết, mặt khác là nông cụ bị nung chảy hết, không còn nhiều nông cụ, tất nhiên sức sản xuất cũng sẽ giảm mạnh. Sau này lại gặp phải thiên tai, rồi nào là cán bộ bên dưới vì nâng cao chiến tích của bản thân mà khoác lác sản lượng vụ mùa… Hàng loạt vấn đề xảy ra cùng một thời điểm.

Thấy có người tới, một người mặc quân phục xanh bước ra ngăn cản họ.

Cao Tú Lan không sợ những người này, chồng bà ấy là liệt sĩ cơ mà! “Tôi tìm con trai tôi, Tô Ái Đảng. Tôi là người của thôn họ Tô thuộc đội sản xuất Hoàng Hà, tôi và em gái nó tới thăm nó.”

Nghe Cao Tú Lan trình bày, người mặc quân phục liền hiểu, lập tức gọi với vào bên trong.

“Tô Ái Đảng! Mẹ và em gái cậu tới thăm cậu này!”

“Ra ngay đây!” Tô Ái Đảng đứng trong đám đông kích động lên tiếng, sau đó chạy như bay ra ngoài. Tô Thanh Hòa chưa kịp phản ứng thì Tô Ái Đảng đã đứng trước mặt cô. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nhìn Tô Ái Đảng gương mặt ngăm đen, cả người tràn ngập khí thế bồng bột, Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn gọi: “Anh ba.”

“Đúng là em gái tới nè!” Tô Ái Đảng cười hô hố: “Lúc nãy anh còn tưởng mình nghe nhầm. Em gái anh không thích ra ngoài mà.”

Cao Tú Lan xụ mặt nói: “Còn không phải là do thằng oắt nhà mày à. Lâu lắm rồi mày không về nhà, trong nhà có đồ ăn ngon, em gái mày nhớ thương mày chứ sao.”

Tô Ái Đảng lập tức cảm động: “Anh biết em thân với anh nhất mà.”

Tô Thanh Hòa chỉ mỉm cười. Đúng là nguyên chủ thân với Tô Ái Đảng nhất, đó là vì Tô Ái Đảng giỏi kiếm thức ăn. Lúc ở nhà, anh ấy thường xuyên lên núi xuống sông kiếm đồ ăn ngon, thời đại này mà vẫn cho nguyên chủ thi thoảng được ăn thịt, không thân nhất sao được?

“Anh, em mang đồ ăn ngon cho anh nè. Anh có thể xin nghỉ một lát không?”

“Có, không có việc gì đâu.” Tô Ái Đảng tùy ý phất tay: “Chúng ta ra ngoài tìm chỗ mát mẻ thôi. Chỗ này nóng, coi chừng mẹ với em gái nóng quá đổ bệnh.”

Sau khi tìm được một bóng cây bên ngoài căn cứ luyện thép, Tô Thanh Hòa liền lấy bánh mì cao lương nhân thịt mà mình làm cho Tô Ái Đảng.

Thấy bánh mì, Tô Ái Đảng lập tức nuốt nước miếng: “Nhà mình lấy ở đâu ra vậy?”

“Còn không phải là do em gái mày có năng lực.” Cao Tú Lan lập tức nhỏ giọng tâng bốc con gái mình. Tóm lại nhờ lòng dũng cảm và vô tư của Tô Thanh Hòa đã giúp nhà họ Tô từ nay có hy vọng, về sau có thể thường xuyên được ăn thịt.

“Nếu hồi mang thai em gái mày, mẹ không đau buồn quá, làm hại em gái mày không được nuôi dưỡng tốt từ khi còn ở trong bụng mẹ, dẫn tới thân thể con bé ốm yếu thì không chừng con bé còn có chí khí hơn tụi mày ấy chứ.” Cao Tú Lan tiếp tục tẩy não.

Tô Ái Đảng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý với cách nói của mẹ mình.

Em gái quá đáng thương, chẳng những mất cha từ nhỏ mà còn trời sinh ốm yếu, còn bị người trong thôn chê cười.

Tô Thanh Hòa thấy Tô Ái Đảng không bận tâm ăn uống thì sốt ruột nói: “Anh ăn đi, em tự tay làm đấy, anh thử xem có ngon không? Dạo này em ở nhà học nấu cơm, học nhanh lắm. Mẹ bảo em thông minh, chắc chắn là em giống mẹ.”

Nghe vậy, Cao Tú Lan vô cùng hạnh phúc, thầm nghĩ đúng là điểm nào của con gái cũng giống mình hết.

Nghe Tô Thanh Hòa nói, Tô Ái Đảng hơi sửng sốt rồi nhìn cái bánh mì thịt trong tay mình, hai mắt lập tức rưng rưng lệ, nghẹn đến nỗi mặt đỏ lên, sau đó cúi đầu cắn một miếng to.

Em gái tự tay làm cơ đấy.

“Anh, ngon không ạ?”

“Ngon, ngon lắm.” Tô Ái Đảng được thỏa mãn trên cả vị giác lẫn tinh thần, cho nên nói rất chân thành tha thiết. Anh ấy vừa dứt lời, đầu Tô Thanh Hòa liền đứng máy mất một giây, sau đó nghe giọng máy móc vang lên trong đầu: “Chúc mừng kỹ năng nấu nướng của ký chủ nhận được sự tán thành của tất cả thành viên trong gia đình, kỹ năng nấu nướng của ký chủ đủ tư cách đạt đến tiêu chuẩn cấp A, được nhận một đồ dùng nhà bếp. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng, hoàn thành sát hạch cấp B.”

Lúc này có người ở bên cạnh nên Tô Thanh Hòa không tiện phân tâm để quan tâm tới hệ thống. Có điều cô vẫn không ngờ hệ thống sẽ tặng thêm phần thưởng cho mình, trong lòng âm thầm vui sướng, cũng rất tò mò hệ thống thưởng cho mình cái gì.

Hiện giờ Tô Ái Đảng đã ăn xong một cái bánh, tiếp tục ăn cái thứ hai.

Tô Thanh Hòa hỏi: “Anh ơi, có phải chỗ các anh ăn không đủ no không? Khi nào được về?”

“Có đồ ăn chứ, đôi khi là ăn bánh ngô, cũng có lúc ăn khoai lang khô, ăn tốt hơn ở nhà.” Tô Ái Đảng nuốt đồ ăn, mặt vô cùng thỏa mãn.

“Phải rồi, mẹ đừng vội đi, con chừa lại đồ ăn cho em gái, để con về ký túc xá của con lấy.”

Nói xong, Tô Ái Đảng chạy đi nhanh như chớp.

Cao Tú Lan rất hài lòng: “May mà con thông minh đi đưa đồ ăn cho anh ba của con, mẹ con mình không về tay không một chuyến.”

Tô Thanh Hòa: “…” Mẹ không thể nghĩ con gái mẹ đơn thuần một chút sao? “Mẹ, mẹ đừng nói thế trước mặt anh ba.”

Cao Tú Lan thờ ơ: “Con là em gái ruột của nó, ăn đồ ăn của nó là chuyện đương nhiên. Làm anh trai có đồ ngon mà không cho em gái ăn thì định cho ai ăn? Anh ba của con vẫn chưa cưới vợ đâu, không như hai đứa vong ơn bội nghĩa anh cả với anh hai. Thanh Miêu Nhi, bọn nó là anh trai của con thì con nên ăn đồ ăn của bọn nó, con phải nhớ điều này, con không ăn thì sẽ có người phụ nữ khác ăn mất. Con không thấy tiếc à?”

“…” Tô Thanh Hòa thầm nghĩ, mình không thể nghe bà mẹ này tẩy não nửa. Tam quan của cô đã bị nứt mất rồi.

Coi chừng cô chưa kịp làm cho mẹ mình thay đổi thì chính cô đã bị bà ấy tẩy não mất.

Tô Thanh Hòa đang cố gắng uốn nắn lại tam quan của bản thân thì Tô Ái Đảng đã xách một cái túi nhỏ đi tới. Túi vải nho nhỏ mà căng phồng, có thể thấy nhét không ít đồ bên trong.

Tô Ái Đảng đưa túi vải cho Cao Tú Lan: “Mẹ, đây là thức ăn ngày thường con để dành. Em gái thích ăn khoai lang khô nên con dành dụm cho em gái làm đồ ăn vặt, còn có mấy cái bánh ngô, mang về hâm nóng lên cho em gái ăn. May mà hôm nay mẹ với em tới đây, không thì con cứ thấp thỏm, giữ thứ này mãi thì không yên tâm. Bây giờ thức ăn càng ngày càng ít, mọi người ăn không đủ no, nhìn lương thực mà mắt xanh lè. Nếu không phải con có chút tên tuổi ở đây thì không giữ nổi thức ăn đâu.”

Tô Thanh Hòa không cần hỏi cũng biết cái gọi là “tên tuổi” tất nhiên là động tay động chân. Anh ba của cô là thành phần bạo lực nổi tiếng, lúc ở với mẹ ruột và em gái thì ấm áp như gió xuân, nhưng ra ngoài lại là một kẻ bất cần đời.

Ông đội trưởng Quách Trường Thắng không quản được anh ấy nên mới tống cổ anh ấy đi luyện thép.

“Ái Đảng, bắt đầu làm việc rồi.”

Bên kia có người gọi Tô Ái Đảng trở về.

Tô Ái Đảng tức khắc thay đổi sắc mặt, quay người lại hét lên: “Liên quan chó gì tới mày? Muốn ăn đấm phải không? Mẹ với em gái tao còn ở đây đấy nhé, ồn ào cái chó gì?”

“… Anh, anh đi làm việc đi, em và mẹ cũng định về bây giờ.” Tô Thanh Hòa khuyên nhủ.

“Không sao đâu, toàn là một lũ rảnh rỗi sinh nông nỗi ấy mà.” Tô Ái Đảng cười nói với em gái mình: “Hơn nữa cũng chẳng có việc gì mà làm. Gần đây bên trên không muốn luyện nữa nên chỉ toàn xử lý mấy thứ vô dụng không hà.”

Cao Tú Lan ở bên cạnh kiểm tra lương thực mà con trai vừa nộp lên, nghe vậy thì hỏi ngay: “Không luyện thép nữa thì nồi sắt nhà mình phải làm sao đây? Còn trả lại cho nhà mình không?”

Tô Ái Đảng chỉ vào đống cặn bã gần đó: “Mẹ, ở trong đó đó.”

Mặt Cao Tú Lan nhất thời đen sì, mừng hụt!

Thấy Cao Tú Lan xị mặt, Tô Ái Đảng nói ngay: “Mẹ đừng lo, bữa sau con sẽ nghĩ cách kiếm ít gang thép, xem thử có thể làm một cái nồi không.”

Nghe vậy, Tô Thanh Hòa vội khuyên: “Anh đừng làm thế, lỡ bị bắt thì sẽ là tội lớn lắm. Hơn nữa nhà mình có cách kiếm được nồi sắt mà.” Cô ngoảnh đầu nhìn Cao Tú Lan: “Đúng không mẹ? Mình có cách mà nhỉ.”

Cao Tú Lan biết cô đang nhắc tới chồng bà ấy, Tô Đại Căn.

Bà ấy cũng không muốn để con trai phạm tội chỉ vì một cái nồi. Thích con trai hay không là một chuyện, nhưng bà ấy sẽ không đưa con trai vào con đường tội lỗi: “Đúng thế, chuyện to tát cỡ nào chứ. Bữa sau mẹ và em con đi tìm cán bộ lớn. Người ta là cán bộ lớn, chẳng lẽ sẽ thiếu một cái nồi chắc?”

Bây giờ có chỗ dựa rồi, Cao Tú Lan nói chuyện cứ phải vênh mặt lên. Có lòng tự tin là khác hẳn như thế đấy.

Tô Ái Đảng hỏi: “Mẹ, làm vậy có được không?”

“Sao lại không được? Mẹ đã lừa chúng mày bao giờ chưa?”

Tô Thanh Hòa nghĩ bụng, lừa thường xuyên luôn.

Nhưng Tô Ái Đảng lại lắc đầu: “Con tin mẹ. Nếu không được thì con sẽ nghĩ cách, mẹ đừng dẫn em gái đi chịu ấm ức.”

Cao Tú Lan khoát tay: “Được rồi, mẹ không thương em gái của bọn mày chắc?” Nói đoạn, bà ấy đứng dậy rồi gọi Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, mình về nhà sớm thôi, trong nhà còn chờ ăn cơm trưa kia kìa. Toàn một lũ phiền toái, hai mẹ con mình suốt ngày bôn ba mệt nhọc vì lũ ranh con vô lương tâm ấy.”

Tô Ái Đảng bỗng thấy áy náy không thôi, nghĩ rằng em gái và mẹ vì muốn đưa đồ ăn cho mình nên mới hối hả ngược xuôi như vậy.

Nhìn nét mặt của Tô Ái Đảng, khóe miệng Tô Thanh Hòa cứng ngắc: “Anh ba, bọn em về đây, nếu bên anh rảnh rỗi thì anh cũng về nhà nhé.”

Tô Ái Đảng buồn bã mắt đỏ hoe, không còn dáng vẻ kiêu ngạo “bố mày là nhất” như lúc nãy.

Cảnh tượng tương phản quá lớn, Tô Thanh Hòa xoa cánh tay, thật sự không hiểu mẹ mình đã tẩy não ba ông anh kiểu gì mà người này còn lố hơn cả người kia.

Sau khi rời căn cứ luyện thép, hai mẹ con nhanh chóng về thôn.

Bởi vì chậm trễ một lát nên khi về nhà thì đã qua buổi trưa. Không còn nhiều thời gian, đại khái cũng sắp tới một giờ chiều rồi.

Cũng như lần trước, thấy hai mẹ con trở về, cả nhà họ Tô tiến ra nghênh đón.

Cao Tú Lan xị mặt, không nói một lời mở phòng bếp ra, sau đó lấy đồ ra khỏi gùi ngay trước mặt mọi người.

Nhìn thịt và lương thực trên bệ bếp, cả nhà lại lần nữa bị lóe mù mắt, không ngờ thật sự xin được thịt, hơn nữa còn có lương thực…

“Nhìn mà xem, Thanh Miêu Nhi nhà mình không cần xuống ruộng vẫn có thể tìm được nhiều thứ tốt cỡ này cho cả nhà, chúng mày có làm được không? Một đám lòng dạ xấu xa, còn chê Thanh Miêu Nhi nhà mình ăn nhiều nữa chứ.”

“Mẹ, không ai chê em gái ăn nhiều đâu, con còn ước gì em gái ăn nhiều ấy chứ.” Tô Ái Quốc sốt ruột nói. Thân thể em gái không khỏe, đương nhiên phải ăn nhiều. Hồi cha họ còn sống, họ cũng được ăn rất nhiều cơ mà.

Lâm Thục Hồng chột dạ cúi đầu. Cô ấy không phàn nàn về chuyện cho em gái ăn nhiều, chỉ cảm thấy con gái mình ăn ít quá thôi.

Tô Ái Hoa nói: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không hiểu tâm tư của con dành cho em gái sao? Nếu ai dám nói xấu em gái, con sẽ cho nó một cái tát!”

Đinh Quế Hoa mím môi theo phản xạ.

Cao Tú Lan nhìn hai đứa con dâu của mình, hừ lạnh một tiếng: “Ai nghĩ gì trong lòng, tao đều biết hết.”

Tô Thanh Hòa không muốn thấy chiến tranh gia đình. Cô còn muốn mau chóng về phòng kiểm tra tình hình sau khi thăng cấp kỹ năng nấu nướng của mình nữa: “Mẹ, trễ lắm rồi, mình nấu cơm ăn thôi. Ờm… Hôm nay con về phòng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”

Nghe Tô Thanh Hòa nói không nấu cơm, Cao Tú Lan vội kêu lên: “Sao vậy? Có phải mệt rồi không? Mẹ đã bảo rồi mà, vì đám ranh con vô lương tâm này mà con phải chịu bao vất vả.”

Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đều nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập áy náy và tự trách.

Tô Thanh Hòa: “… Không sao đâu ạ, tại lúc trước con nấu cơm rồi, giờ chán nên hôm nay con muốn nghỉ ngơi một lát.”

Cao Tú Lan đau lòng: “Được, thế thì mình không nấu nữa, con cứ nghỉ đi. Mẹ đã bảo là không đồng ý cho con làm việc này rồi mà. Thân thể con không khỏe, sao có thể hầu hạ cơm nước cho cả nhà.” Bà ấy xoay người ra lệnh cho hai đứa con dâu: “Còn không mau nấu cơm đi? Định chờ em chồng tụi mày hầu hạ nữa hả? Ăn mấy ngày bén mùi rồi à? Định chờ người khác hầu hạ chứ gì?”

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa nhanh chóng đi rửa nồi, nhóm lửa.

Cao Tú Lan thì đi sắp xếp lại thịt và bột cao lương.

Lúc rời phòng bếp, Tô Thanh Hòa còn nghe Cao Tú Lan dặn dò: “Nấu một bát bột mì thịt lợn cho Thanh Miêu Nhi trước đã. Hôm nay con bé mệt lắm, vì chúng mày được ăn một miếng thịt mà con bé hao hết tâm tư…”

Về phòng, Tô Thanh Hòa đóng cửa nằm trên giường, nhắm mắt lại đăng nhập vào giao diện hệ thống.

Cô có hai nhiệm vụ phụ, nấu cơm và may quần áo. Trong đó khung nhiệm vụ nấu cơm biểu hiện “đang làm”, nhưng đằng sau kết quả nhiệm vụ xuất hiện hai chữ “cấp B”. Nói cách khác, cô đã tiến vào giai đoạn sát hạch cấp B.

Mà khung điểm kỹ năng cũng có sự thay đổi, Mặc: 0; Ăn (cấp b): 0; Ở: 0; Đi lại: 0.

Điểm kỹ năng nấu nướng trở về 0 vì đã thăng cấp. Tô Thanh Hòa rõ ràng cảm nhận được kỹ năng sau khi thăng cấp của mình vẫn còn đó, bây giờ bảo cô đi nấu cơm thì cô có thể thành thạo nấu một mâm cơm.

Cho nên sau khi thăng cấp, số liệu trở về 0 là chuyện bình thường.

Sau khi xem xong, cô liền xem phần thưởng trong không gian trữ vật của mình.

Vừa mở ra, Tô Thanh Hòa liền thấy ký hiệu nồi thép ở bên trong. Hệ thống còn nhảy ra giới thiệu: “Nồi sắt không gỉ chống dính. Làm một quân tẩu có thành tựu trong nấu nướng thì sao có thể thiếu một chiếc nồi sắt? Hy vọng ký chủ có thể thỏa sức sử dụng nồi sắt, chế biến những món ăn đầy ắp tình yêu.”

Thấy nồi sắt, trong lòng Tô Thanh Hòa vẫn hơi hụt hẫng. Cô còn tưởng sau khi thăng cấp sẽ được tặng phần thưởng là vật phẩm thần kỳ nào đó, không ngờ lại là một chiếc nồi thép… Hình như cũng không có vấn đề gì.

Thôi được rồi, nồi sắt thì nồi sắt. Tô Thanh Hòa cảm thấy trái tim mong manh của mình được gia cố thêm lần nữa. Cô hỏi: “Đây là sản phẩm của Kỷ nguyên Vũ trụ các cậu à? Có sức mạnh thần kỳ gì không? Có thể nấu nước sôi mà cũng có hương vị như sơn hào hải vị không?”

“Xin ký chủ hãy chú ý, tại giai đoạn sơ cấp, những sản phẩm ký chủ nhận được đều là sản phẩm thuộc thời đại này. Nếu ký chủ muốn đạt được sản phẩm cấp cao hơn thì hãy cố gắng phấn đấu hoàn thành nhiệm vụ.”

Sản phẩm cấp cao hơn? Lòng Tô Thanh Hòa bắt đầu sục sôi: “Còn có gì nữa?”

“Mong ký chủ hãy cố gắng hơn nữa, sau khi hoàn thành sát hạch cấp B sẽ nhận được phần thưởng là sản phẩm cấp cao hơn. Hệ thống gợi ý, tiêu chuẩn sát hạch cấp B như sau: Làm một người sở hữu kỹ năng nấu nướng cấp B thì sao lại không biết nấu món ăn nổi tiếng? Ký chủ hãy học cách chế biến 10 món ăn nổi tiếng, hệ thống sẽ tiến hành đánh giá, mỗi một món ăn đủ tư cách, ký chủ sẽ nhận được 1 điểm kỹ năng. Sau khi đạt được 10 điểm kỹ năng nhiệm vụ, cấp bậc nấu nướng của ký chủ sẽ tự động thăng cấp, ký chủ sẽ nhận được phần thưởng.”

Lòng Tô Thanh Hòa nhất thời lạnh buốt: “Tôi biết đi đâu học 10 món ăn nổi tiếng đây? Cậu thừa biết tình hình thời đại này là thế nào rồi mà.” Hiện giờ đầu bếp nổi tiếng nhất chắc là bếp trưởng của căng tin Chính phủ, kiểu cầm xẻng nấu ăn cỡ lớn nấu cơm tập thể. Còn món ăn nổi tiếng nữa chứ, cơm còn chưa có mà ăn, lấy đâu ra món ăn nổi tiếng?

“Xin ký chủ hãy yên tâm, bổn hệ thống sẽ cung cấp thực đơn. Mời ký chủ kiểm tra không gian trữ vật.”

“…” Tô Thanh Hòa lập tức đến không gian trữ vật, quả nhiên bên trong có một cuốn sách dạy nấu ăn, không chỉ ghi chép lại mười món ăn nổi tiếng, mà còn sưu tập toàn bộ món ăn nổi tiếng ở các địa phương Hoa Quốc. Cuốn sách này viết lại từng bước chế biến, cho người ta lòng tin rằng chỉ cần mình luyện tập mấy lần thì sẽ không thành vấn đề. Nhưng còn một vấn đề rất quan trọng: “Nguyên liệu nấu ăn đâu?”

“Xin ký chủ hãy chú ý, có hai cách nhận được nguyên liệu nấu ăn: Thứ nhất, ký chủ hãy tự đi mua ở chợ. Thứ hai, đạt được nguyên liệu nấu ăn từ hệ thống thông qua nhiệm vụ nấu nướng.”

Ừm, có hai sự lựa chọn thì không có vấn đề gì. Vấn đề là tại thời đại này thì không còn cách nào khác, nếu không nấu nướng để nhận được đống nguyên liệu nấu ăn này thì cô biết đi đâu mua đủ hết nguyên liệu nấu ăn?!

Tô Thanh Hòa im lặng tắt hệ thống. Hệ thống lại bắt cô nấu cơm nữa rồi, cô sẽ không bị lừa gạt đâu. Dù sao hôm nay mới mang đồ ra ngoài, cô phải nghỉ ngơi hai ngày.

Tô Thanh Hòa vừa mở mắt thì nghe thấy Cao Tú Lan gõ cửa: “Thanh Miêu Nhi, con ngủ rồi hả? Ăn cơm đã nào.”

Cô nhanh chóng ngồi dậy, đi mở cửa, sau đó thấy Cao Tú Lan bưng một cái bát đựng bột mì vón cục bỏ thêm mấy lát thịt.

Sau lưng Cao Tú Lan, mấy đứa bé đang mong chờ nhìn hai mẹ con họ. Cao Tú Lan quay đầu nhìn thoáng qua, bọn nhỏ tức khắc bỏ trốn.

Bà ấy ngoảnh đầu lại, ôn hòa nhìn Tô Thanh Hòa: “Mau vào phòng ăn mì đi. Lâu lắm rồi con không được ăn bột mì tinh, bột lần trước mẹ để dành đấy, trắng lắm. Con ăn thử xem.”

Tô Thanh Hòa bưng bát đũa rồi xoay người vào phòng, Cao Tú Lan cũng đi theo sau.

Tô Thanh Hòa đặt bát đũa lên bàn, hỏi Cao Tú Lan: “Mẹ, người khác còn đồ ăn không?”

“Còn chứ, cháo hầm thịt thái lát, ngon lắm. Nhà ai có đồ ăn ngon như nhà mình chứ?”

Cao Tú Lan cảm thấy thức ăn bây giờ đã là tốt lắm rồi.

“Mẹ, ý con là nếu bây giờ nhà mình đã có người trợ cấp thì mình cứ cho mọi người ăn ngon một chút, nhất là mấy đứa nhỏ, đang trong tuổi ăn tuổi lớn, lỡ ăn thiếu chất quá thì sau này không lớn lên được đâu.”

Tô Thanh Hòa nghĩ cho dù bản thân không có tâm lý yêu thương trẻ con, nhưng nể mặt mấy ông anh moi tim moi gan tốt với mình, ít nhiều gì cô cũng phải cho mấy đứa nhỏ ăn ngon một chút.

Nhưng Cao Tú Lan lại không đồng ý: “Làm gì có chuyện không lớn được? Chẳng phải bọn nó vẫn lớn rất tốt hay sao? Bao nhiêu trẻ con trong thôn mình bị vứt ra ngoài, nhà mình không vứt con cháu đã là tốt bụng lắm rồi. Trong nhà chỉ có chút lương thực ấy, toàn mấy đứa ăn không ngồi rồi, không thể xuống ruộng kiếm công điểm, ăn nhiều thế làm gì? Cho bọn nó ăn nhiều thì chúng ta phải hít không khí mà sống.”

“Mẹ, nhà mình có cha trợ cấp rồi còn gì. Dù sao bọn trẻ cũng là cháu trai cháu gái của cha, mình nên chăm sóc tụi nó một chút. Không cần cho nhiều đâu, chỉ cần nhiều hơn ngày thường một chút để bọn nhỏ ăn no bảy, tám phần là được, mẹ thấy thế nào? Sau này con còn mong tụi nó hiếu thảo với con nữa cơ. Tụi nó ăn ít quá, sau này không lớn lên khỏe mạnh được thì lấy đâu ra sức làm việc?”

“… Có lý.” Cao Tú Lan cho rằng suy nghĩ của con gái mình rất có tầm nhìn xa: “Được, sau này cho bọn nó ăn nhiều chút. Hầy, buổi tối mẹ sẽ nói với cha con một tiếng để ông ấy mang thêm nhiều lương thực tới đây. Tránh cho bọn vô lương tâm ấy sẽ bỏ mặc mẹ con mình. Phải rồi, còn cả nồi sắt nữa, mẹ phải nhắc cha con mang theo. Không biết hôm nay ông ấy có tới phòng mẹ hay không.”

Tô Thanh Hòa nghe mà rùng mình. Tại sao lúc trước cô lại nói dối kiểu đó chứ…

Trên bàn cơm buổi trưa, Cao Tú Lan phá lệ cho bọn nhỏ ăn cháo đặc thêm một chút, còn cho thêm một miếng thịt. Tất nhiên, tương ứng với đó là thịt trong bát người lớn giảm bớt.

Nhưng hai cặp cha mẹ vẫn rất khiếp sợ vì hành động của Cao Tú Lan.

Bình thường họ múc đồ ăn trong bát mình cho mấy đứa con gái cũng sẽ bị Cao Tú Lan mắng, thế mà hôm nay bà ấy lại chủ động cho bọn nhỏ.

Cao Tú Lan xị mặt nói: “Còn không phải Thanh Miêu Nhi quan tâm tới bọn ranh con này sao? Bây giờ nhà mình có thịt nên cũng cho chúng mày ăn nhiều một miếng. Lũ vong ơn bội nghĩa chúng mày đừng quên lòng tốt của cô chúng mày.”

Mấy đứa bé đều gật đầu lia lịa.

Mấy ngày nay cô cho chúng được ăn thịt, chúng vẫn khắc ghi trong lòng.

Hai anh em Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa lại tiếp tục cảm động.

Còn Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng thì cứ cảm thấy chột dạ. Khác thường, thật sự quá khác thường.

Buổi chiều trên đường đi làm, Đinh Quế Hoa lén tìm Lâm Thục Hồng: “Chị dâu cả, chị nói xem mẹ định làm gì vậy?” Ngày thường cô ta hay chèn ép chị dâu cả Lâm Thục Hồng trước mặt mẹ chồng và em chồng thế thôi, chứ vào thời khắc mấu chốt, cô ta vẫn biết ai mới là người cùng phe với mình.

Lâm Thục Hồng lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ mẹ biết chị đòi sống riêng nên cố tình làm vậy để thăm dò chúng ta?” Nói xong, cô ấy hoảng sợ: “Xong đời, xong đời rồi, có khi nào mẹ cũng sẽ cho chị một bài học không?”

Thấy dáng vẻ hèn nhát của cô ấy, Đinh Quế Hoa nhất thời bó tay. Đây không phải là kiểu người có thể làm việc lớn, chỉ dựa vào đầu óc này mà cũng đòi sống riêng, đang mơ mộng hão huyền chắc?

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play