“Ôi Thanh Miêu Nhi của mẹ, cục thịt vàng cục thịt bạc của mẹ, lũ ranh con vô lương tâm chúng mày nhẫn tâm vừa thôi! Tao chỉ về nhà mẹ đẻ một chuyến mà chúng mày đã hành hạ em gái chúng mày ra nông nỗi này! Hai lạng khoai lang khô kia có phải bị vợ thằng cả ăn mất rồi không? Lũ vong ơn bội nghĩa có vợ quên mẹ đẻ, tao đánh chết bọn ranh con chúng mày!”

“Mẹ! Không phải vậy, em gái dậy sớm ăn hết hai lạng khoai lang khô đó từ lâu rồi, còn ăn một bát cháo gạo kê nữa cơ.”

“Bậy bạ, con bé ăn rồi thì sao có thể ngất xỉu vì đói được? Bây giờ bà đây không rảnh tính sổ với chúng mày nữa, mau khiêng Thanh Miêu Nhi đến bệnh viện huyện mau!”

Trong tiếng khóc náo và tiếng kêu gào gà bay chó sủa, Tô Thanh Hòa dần dần khôi phục ý thức. Tất nhiên cô vẫn không mở mắt ra được, dường như có một sức mạnh nào đó khiến cô không tài nào nhúc nhích nổi. Cô chỉ biết hình như mình đang ở trên xe, hoặc là đang ở trên tấm ván gỗ gì đấy, xóc nảy liên tục.

Cô nghĩ thầm trong đầu: “Hệ thống, cậu có đó không?”

“Hệ thống Quân Tẩu Toàn Năng số 01 tạm thời phục vụ bạn.” Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu.

Tô Thanh Hòa hỏi: “Tôi đang ở đâu vậy? Sao cậu bảo nếu tôi trói buộc với cậu thì có thể sống lại cơ mà? Đây là nơi nào? Không phải tôi đang ở nhà sao?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Hiện giờ ngày 11 tháng 5 năm 1960 tại Hoa Quốc, nay ký chủ đang ở trong thôn trang nhỏ thuộc khu vực Bắc bộ, bởi vì bản đồ chưa đủ nên không thể chỉ rõ địa điểm cụ thể, ký chủ có thể tự hỏi người khác.”

“… Năm 1960?”

“Đúng vậy, ký chủ.”

Tô Thanh Hòa kích động: “Cậu bảo tôi trói buộc với cậu thì có thể sống lại, thế mà giờ cậu cho tôi sống lại bằng cách này đây hả? Đừng khinh tôi thiếu kiến thức, năm 1960 thuộc giai đoạn ba năm nạn đói, suýt nữa thì phải cạp đất mà ăn, cậu định cho tôi vừa sống lại đã chết đói ngay tại chỗ luôn hả?”

“Bổn hệ thống chỉ tạm thời trói buộc, ký chủ có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào.”

“Sau khi hủy bỏ là tôi có thể trở về được hả?” Nếu cái giá của việc có được hệ thống là sống ở thập niên 60 thì cô thà trở về thế kỷ 21 làm một trạch nữ bình thường. Ít nhiều gì còn được ăn một miếng thức ăn nhanh.

“Ở tương lai, ký chủ đã chết não, sau khi trở về sẽ thấy mình biến thành vật thể dạng tro. Bởi vì không có vật chứa lưu trữ sóng điện não của ký chủ nên thời gian tồn tại của ký chủ sẽ không vượt quá 3 ngày.”

“…” Thế này là trói buộc thì sống, không trói buộc thì chết còn gì?

Tô Thanh Hòa không còn gì lưu luyến trên đời nữa.

Với tư cách là một trạch nữ lâu năm, Tô Thanh Hòa rất hiếm khi ra khỏi cửa, ăn cái gì cũng đặt đồ ăn ngoài, mua sắm thì đặt đồ trên Taobao vạn năng giao hàng tận nhà. Một năm 365 ngày thì cô có thể ru rú trong nhà suốt 360 ngày, mấy ngày còn lại là ra ngoài phơi nắng để bổ sung canxi.

Tại thời đại mọi người sống nhanh này, Tô Thanh Hòa cảm thấy ở yên trong nhà mới là an toàn nhất. Đây cũng là nguyên nhân mà đến nay cô vẫn ở lì trong nhà.

Nhưng cái gọi là “họa từ trên trời rơi xuống” chính là trường hợp của cô.

Trong dịp Tết, đúng vào thời điểm quản lý vật nghiệp điện nước nghỉ, đèn điện trong nhà Tô Thanh Hòa bị trục trặc. Tô Thanh Hòa có thể chịu đựng tất cả mọi thứ nhưng không thể chịu được phải sống trong bóng tối và không thể dùng máy tính. Vì thế cô tìm đèn pin trong nhà để tự đổi bóng đèn, ai ngờ bóng đèn thình lình phát nổ… Cô hoảng sợ ngã xuống ghế, kết quả có thể tưởng tượng…

Ngay khi Tô Thanh Hòa cho rằng mình sắp xong đời thì một âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai cô: “Đã tìm được ký chủ phù hợp với điều kiện, hệ thống khởi động một lần nữa. Xin chào ký chủ tạm thời, hệ thống Quân Tẩu Toàn Năng số 01 rất vui được phục vụ bạn. Kiểm tra thấy vật chứa của ký chủ sắp hao hết năng lượng dẫn tới biến mất, xin hãy quyết định có buộc định với hệ thống để chiếm được vật chứa mới hay không.”

Có thể sống thì ai muốn chết chứ, nhất là một người nhát gan, sợ chết như Tô Thanh Hòa. Cô thậm chí chẳng buồn nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Đồng ý, đồng ý!”

Một quầng sáng dâng lên, Tô Thanh Hòa nheo mắt theo phản xạ, cảm thấy mình như bị bóc ra từ vật nào đó, sau đó bắt đầu bay bổng…

Nào ngờ lại bay tới tận thập niên 60.

Vì mạng sống, lần này chỉ có thể nhịn. Tô Thanh Hòa thở hổn hển, sau đó nói tiếp: “Vậy thì nguyên chủ đâu rồi? Chẳng lẽ chết rồi? Tôi là người có giới hạn đạo đức đấy nhé!”

“Vật chứa khớp với DNA cố định của bổn hệ thống là vật chứa hiện giờ của ký chủ. Vì trình độ kiến thức nên nguyên chủ của vật chứa này không thể hiểu được bổn hệ thống, không thể tiến hành trò chuyện sâu hơn, vì vậy sau khi bàn bạc với nguyên chủ, bổn hệ thống đã đưa cô ấy đến căng tin vũ trụ, thỏa mãn yêu cầu được ăn thịt mỗi ngày của cô ấy. Nay vật chứa này đã thuộc về bổn hệ thống, ký chủ chỉ tạm thời ở nhờ, nếu ký chủ từ chối trói buộc chính thức với bổn hệ thống thì sẽ thoát khỏi vật chứa, diệt vong sau 3 giây.”

“…” Thì ra chỉ là cái lốp dự phòng thôi… Tô Thanh Hòa yếu ớt hỏi: “Căng tin của các cậu còn thiếu người không?”

“Nếu ký chủ hỏi câu hỏi này thì xem như ký chủ có ý định rời khỏi bổn hệ thống, 10 giây sau, nếu ký chủ vẫn kiên trì giữ nguyên thì sẽ thoát khỏi vật chứa, diệt vong sau 3 giây.”

“!!!” Tô Thanh Hòa nói ngay: “Trói buộc trói buộc, trói buộc ngay lập tức!”

“Tinh! Hệ thống Quân Tẩu Toàn Năng số 01 chính thức trói buộc… Tiến độ trói buộc 30%... 60%... Hoàn thành! Mời ký chủ tiếp nhận thông tin.”

Giọng nói này vừa dứt, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình lâm vào trạng thái đứng hình, vô số thứ hổ lốn chui vào óc cô khiến cô có cảm giác như bị tiêm thứ gì đó vào đầu.

Sau khi hấp thụ xong nguồn thông tin khổng lồ, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình chỉ còn nửa cái mạng. Có điều sau khi xem thông tin, cô lại không hối hận vì đã trói buộc hệ thống này.

Hệ thống Quân Tẩu Toàn Năng số 01 này là do quân đoàn A thuộc hệ ngân hà thiết kế, bởi vì đã đến Kỷ nguyên Vũ trụ, các hành tinh liên tục bùng nổ chiến tranh, quân nhân sống xa nhà nhiều năm không thể quan tâm tới chuyện gia đình, dẫn tới phần lớn quân nhân trở thành người độc thân lớn tuổi. Cho dù quân nhân đã kết hôn thì cũng vì lo cho gia đình mà không thể dồn hết tâm trí làm nhiệm vụ.

Vì lẽ đó, quân đoàn đã tiêu tốn vô số nhân lực và vật lực để nghiên cứu phát minh hệ thống Quân Tẩu Toàn Năng này. Mục đích là để giúp các quân nhân đang xuất chinh bên ngoài bồi dưỡng quân tẩu toàn năng, có năng lực chăm lo cho gia đình, bảo vệ người nhà, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn có thể đánh kẻ xấu. Trước mắt, hệ thống của cô chính là mẫu hệ thống đầu tiên đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Xem đến đây, Tô Thanh Hòa không nhịn được nói: “Nếu đã có hệ thống này rồi thì còn cần chồng làm gì? Các cậu là hệ thống độc thân phải không?”

Hệ thống đã được thiết lập sẵn câu trả lời cho câu hỏi này, nó nhanh chóng đưa ra đáp án: “Chỉ có người nhà quân nhân mới đủ quyền sở hữu bổn hệ thống. Không phải người nhà quân nhân thì không được sở hữu bổn hệ thống đâu.”

Đúng nhỉ, nghe rất hợp lý. Tô Thanh Hòa chấp nhận đáp án này. Muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ chứ.

Cô tiếp tục xem những công năng khác, phát hiện công năng của hệ thống này quả thật rất mạnh. Nào là không gian trữ vật, trung tâm thương mại của hệ thống, hộp bách bảo… Cái gì cũng có. Hơn nữa còn có chức năng nâng cấp kỹ năng, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng sẽ nhận được điểm kỹ năng. Điểm kỹ năng cũng tương đương với chiêu “trong đầu tự dưng bừng sáng”, trực tiếp truyền kiến thức vào bộ não của cô luôn. Xem đến đây, Tô Thanh Hòa lại mừng rơn. Một kẻ lười biếng như cô không cần học tập mà cũng có thể nắm bắt tri thức, quả thực không khác nào ngồi há miệng chờ sung mà sung rụng trúng vào miệng thật.

“Mở khung kỹ năng.” Tô Thanh Hòa nói trong lòng.

Trong đầu cô xuất hiện mấy dòng chữ.

Kỹ năng nhập môn: 

- Mặc: 0

- Ăn: 0

- Ở: 0 ( truyện đăng trên app TᎽT )

- Đi lại: 0

Tô Thanh Hòa: “Chẳng phải cậu là vạn năng à? Sao chỉ có tí xíu điểm kỹ năng thế này?”

“Ký chủ, cô vừa trói buộc với bổn hệ thống, chưa hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào nên trước mắt chỉ ở cấp bậc nhập môn thôi. Khi nào ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt đến cấp bậc nhất định thì sẽ tiến hành mở khóa kỹ năng tương ứng. Mong ký chủ hãy tích cực hoàn thành nhiệm vụ.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy mình cứ như đang chơi game vượt ải: “Thế có gói quà tân thủ không?”

“Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn *beep*, thân là một quân tẩu xuất sắc thì không thể có tư tưởng lười biếng như thế!”

“…” Tô Thanh Hòa hoàn toàn bại trận trước hệ thống trí tuệ nhân tạo này: “Rồi rồi rồi, tôi sẽ làm nhiệm vụ, nhưng rốt cuộc tôi phải làm nhiệm vụ gì?”

“Gợi ý nhiệm vụ: Nhiệm vụ chính sơ cấp: Gả cho một quân nhân, trở thành một quân tẩu thực thụ.”

Tô Thanh Hòa ngơ ngác hỏi: “Chỉ có thể gả cho quân nhân thôi hả?”

“Chỉ quân tẩu mới có tư cách sở hữu hệ thống quân tẩu.”

“Rồi rồi rồi, gả cho quân nhân.” Tô Thanh Hòa nhanh chóng đồng ý. Dù sao khi nào gả chồng, cô sẽ tự quyết định. Cô không muốn gả chồng thật rồi phải hầu hạ một đám người đâu.

Hiển nhiên hệ thống không cho phép tồn tại lỗi này: “Hiện giờ ký chủ 16 tuổi, dựa theo tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật hiện hành, ký chủ cần phải trở thành một quân tẩu khi đã đến tuổi kết hôn theo pháp luật, không thì sẽ bị coi là nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ tìm kiếm ký chủ kế tiếp, ký chủ thoát khỏi bổn hệ thống thì không thể tồn tại quá 3 giây.”

Tô Thanh Hòa đần mặt: “Trừ nhiệm vụ này ra thì còn nhiệm vụ nào khác không? Không thể bắt tôi chờ hai năm chỉ để gả chồng chứ nhỉ? Nè anh bạn, đây là ba năm đói khổ đấy, tôi sợ mình chưa kịp gả chồng thì đã chết đói rồi.”

“Nhiệm vụ phụ 1: Nấu cơm, làm một quân tẩu toàn năng thì sao không nắm giữ tay nghề nấu nướng tuyệt đỉnh chứ? Ký chủ hãy tự nấu một bữa cơm, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng 1 điểm kỹ năng nấu nướng, hơn nữa còn thưởng thêm một phần nguyên liệu nấu ăn ngẫu nhiên. Nhiệm vụ này có thể thực hiện nhiều lần. Nhiệm vụ phụ 2: May quần áo, làm một quân tẩu toàn năng thì sao lại không biết làm trang phục? Ký chủ hãy làm một bộ quần áo, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được hưởng 1 điểm kỹ năng may vá, hơn nữa còn thưởng thêm một phần vật liệu may mặc ngay lập tức.”

Nấu cơm, may quần áo… Mặt Tô Thanh Hòa tiếp tục đần thộn ra. Trong suốt hai mươi năm làm trạch nữ của cô, món ăn duy nhất cô biết nấu là mì ăn liền. Vấn đề là nơi này có mì ăn liền không? Hiển nhiên là không! Còn may quần áo, cô còn chẳng biết may cúc áo nữa là…

“Khụ khụ khụ…” Cuối cùng Tô Thanh Hòa không nhịn được mà ho khan thành tiếng.

Lần này là cơ thể này phát ra âm thanh nên làm kinh động người chung quanh. Chỉ nghe một người phụ nữ bên cạnh cất giọng the thé: “Đồ vô tích sự, khiêng vững cái tay vào, không thấy em gái tụi mày khó chịu hả?” Nói xong, bà lại nói với Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, con ráng nhịn chút nha, mình sắp tới bệnh viện huyện rồi.”

Tô Thanh Hòa mơ màng mở mắt, chỉ thấy cảnh vật trước mắt lắc lư, người phụ nữ tự xưng là mẹ cô này chắc chính là mẹ của thân thể này.

Cô suy yếu nhắm mắt lại: “Hệ thống, liệu tôi có bị lộ tẩy không? Tôi không biết tính nết của nguyên chủ là thế nào.”

“Hệ thống Quân Tẩu Toàn Năng số 01 rất vui được phục vụ bạn, truyền ký ức sóng điện não của nguyên chủ.”

Trong chốc lát, lại có thêm mấy thứ bị nhét vào đầu Tô Thanh Hòa, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hình như là ký ức của cô, nhưng cảm xúc của cô lại không dao động chút nào.

Nguyên chủ của thân thể mà cô đang chiếm cứ cũng tên là Tô Thanh Hòa, cũng là một cô gái vừa lười vừa ru rú trong nhà hệt như cô, nói khó nghe một chút thì là hết ăn lại đến nằm. Còn nguyên nhân vì sao cô gái này có thể hình thành tính cách hết ăn lại nằm tại thời đại đặc thù này thì còn phải cảm ơn mẹ ruột của cô ấy.

Mẹ ruột của cô ấy là Cao Tú Lan, sau khi gả đến thôn họ Tô vào năm 18 thì bốn năm đẻ ba đứa con, lần nào cũng đẻ con trai. Nhờ đẻ được con trai nên Cao Tú Lan rất tự tin ở thôn họ Tô, chồng bà ấy lại khỏe mạnh, vì vậy cuộc sống gia đình họ cũng thuộc dạng khấm khá trong thời chiến tranh ấy.

Năm 1944, Tiểu Nhật Bản* vẫn chưa đầu hàng, hai phe đánh lan đến gần khu vực thôn họ Tô, chồng Cao Tú Lan là Tô Đại Căn dẫn đường cho Bát lộ quân, kết quả là hy sinh vì sự cố ngoài ý muốn.

(*: Cách gọi khinh miệt của người Trung Quốc đối với quân Nhật Bản)

Hồi ấy Cao Tú Lan mới 33 tuổi, đất nước vẫn chưa yên bình mà lại đột ngột mất chồng, Cao Tú Lan khóc chết đi sống lại, khóc đến nỗi hôn mê, đến khi tỉnh lại mới phát hiện mình lại mang thai. Cao Tú Lan nghĩ rằng đứa bé trong bụng còn chưa chào đời đã mất cha, thật là đáng thương, vì vậy bà ấy phấn chấn trở lại để sinh đứa con này. Cuối cùng cái thai này cũng nở hoa, sinh ra một cô con gái.

Tuy Cao Tú Lan trọng nam khinh nữ, nhưng thái độ trọng nam khinh nữ của bà ấy chỉ nhằm vào lứa cháu chắt, còn đối với con gái của mình, lại là con gái duy nhất, hơn nữa còn mất cha từ khi còn trong bụng mẹ, bà ấy yêu còn chẳng hết.

Cứ phải nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Lại thêm từ nhỏ ba người anh lớn trong nhà đều gánh vác công việc, cho nên mọi việc từ trong nhà ra ngoài nhà, Cao Tú Lan chưa bao giờ bắt con gái đụng một cái ngón tay. Trong nhà có đồ ăn ngon gì chắc chắn sẽ nhường cho con gái ăn trước, ba đứa con trai chỉ có thể nhìn. Dựa theo cách nói của Cao Tú Lan thì hồi cha chúng mày còn sống, chúng mày đã ăn rất nhiều rồi, giờ còn mặt mũi nào mà giành đồ ăn với em gái?

Ba người anh trai bị Cao Tú Lan tẩy não kiểu này nên chỉ cần có đồ ăn ngon thì dù ở bên ngoài, họ cũng không nỡ ăn mà sẽ mang về nhà cống nạp cho em gái mình.

Nhiều năm bồi dưỡng như vậy, em gái út Tô Thanh Hòa nhà họ Tô liền hình thành tính cách hết ăn lại nằm. Cho dù ở thời đại nghèo khổ này, những người khác đói đến nỗi ngực dán lưng, nhưng cô ấy vẫn có thể nhét hai nắm hạt dưa vào túi làm đồ ăn vặt.

Người trong thôn vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với cô ấy, tất nhiên, đa phần là thấy ngứa mắt. Có điều ở nông thôn, với tư cách là một người phụ nữ một mình nuôi bốn đứa con lớn lên, Cao Tú Lan tuyệt đối không chịu thiệt thòi. Ai dám chê bai con gái bà một câu là bà có thể cầm chày xông lên liều mạng với kẻ đó luôn. Còn con cái nhà ai bắt nạt Tô Thanh Hòa, ba người anh trai của cô ấy sẽ xông lên vung nắm đấm.

Vì quá trình trưởng thành như vậy nên nguyên chủ không có khái niệm về tình thân, chỉ cảm thấy ba người anh trai có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, làm việc cho cô ấy, thậm chí cũng cho rằng đó là nghĩa vụ của mẹ Cao Tú Lan. Vì vậy sau khi tiếp xúc với hệ thống, cô ấy không chút do dự từ bỏ người thân của mình để được ăn thịt mỗi ngày.

Đối với chuyện này, Tô Thanh Hòa chỉ muốn nói một câu, cô cũng muốn đến căng tin! Nếu được nằm ăn mỗi ngày thì ai muốn làm nhiệm vụ ở thời kỳ khó khăn này chứ! Tất cả cũng đều vì được sống thôi!

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play