Tôn ma ma là bà vú của nàng, cũng là người có quan hệ với Thu Minh Nguyệt từ khi nàng còn trong bụng. Ngày thường Thu Minh Nguyệt cũng rất tôn trọng bà. Giờ phút này thấy Thu Minh Nguyệt như thế thì bà ấy lập tức tiến lên.
“Tiểu thư, mặc dù Lục Diên có sai, nhưng nàng ấy không cố ý như thế. Các nàng ấy đều là người hầu hạ bên cạnh người từ khi còn nhỏ, đương nhiên là trung thành với người. Tiểu thư, bây giờ chúng ta không còn ở Dương Châu nữa. Nô tỳ ở Thu phủ cũng không dễ sống chung, xa không nói, chính là Đại phu nhân Lâm thị kia, chỉ sợ đã sớm xem người, di nương và thiếu gia là cái gai trong mắt. Bây giờ là lúc người cần người hầu giúp đỡ nhất, nếu xử phạt Lục Diên, thì tương lai sau này nếu…” Tôn ma ma còn chưa nói xong, nhưng ý tứ của bà ấy đã rất rõ ràng rồi. Các nàng vừa mới tiến vào Thu gia, tương lai sau này không biết sẽ phải đối mặt với sóng to gió lớn gì. Lúc này là lúc cần đoàn kết lòng người nhất. Nếu như xử phạt người trong nhà, nếu sau này có chuyện gì, sợ rằng sẽ có hại cho Thu Minh Nguyệt.
Thu Minh Nguyệt nhẹ nhàng cười, đôi mắt phương khẽ đảo qua khuôn mặt của mọi người.
“Lời của ma ma nói, làm sao mà ta có thể không biết được chứ?”
Tôn ma ma nhíu mày: “Thế tiểu thư?”
Thu Minh Nguyệt xoay người, mở cửa sổ ra, cơn gió lạnh ngoài cửa sổ làm xua tan bớt những buồn rầu trong lòng nàng.
“Ma ma cũng biết con đường phía trước gập ghềnh, nhấp nhô nên đề phòng trước vẫn hơn.”
Tôn ma ma ngạc nhiên: “Tiểu thư, ý của người là?”
Thu Minh Nguyệt lạnh nhạt xoay người, nhìn về phía Lục Diên đang quỳ gối trên mặt đất dáng vẻ như bừng tỉnh.
“Mọi người là người theo ta từ Dương Châu đến đây, sự chân thành của mọi người là điều mà ta đương nhiên sẽ tin tưởng. Nhưng bởi vì mọi người chân thành, nhưng sẽ khiến mọi người rơi vào nơi vạn kiếp bất phục. Cũng như ma ma vừa nói, thế lực ở nhà mẹ đẻ của Lâm thị rất lớn, chúng ta thì vừa mới vào kinh, không có chỗ dựa vào. Nếu Lâm thị quyết tâm đối phó ta, dù ta có ba đầu sáu tay cũng không thể cản được bà ta.”
Đám người Tôn ma ma và Hạ Đồng đều im lặng, Lục Diên thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Tiểu thư, nô tỳ xin được đến hoán y phòng.”
Đám người Đông Tuyết đồng loạt kinh ngạc: “Lục Diên?” Bốn nàng ấy từ nhỏ đã lớn lên với nhau, xem nhau như tỷ muội, đương nhiên không đành lòng để Lục Diên chịu khổ. Đến hoán y phòng làm việc đều là những nha hoàn hạng thấp, công việc nặng nhọc vất vả, phải giặt giũ và làm những công việc tầm thường, việc ăn uống, ăn mặc, sinh hoạt cũng kém xa những nha hoàn hạng nhất. Lục Diên đi đến đó, nàng ấy lại là người mà Thu Minh Nguyệt mang từ Dương Châu đến, chỉ sợ sau này không thiếu người xem thường nàng ấy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thu Minh Nguyệt nhìn sâu vào nàng ấy: “Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?”
Lục Diên kiên định gật đầu: “Vâng, nô tỳ đã nghĩ kỹ rồi.”
“Được.” Thu Minh Nguyệt thản nhiên phất ống tay áo, trên mặt cũng treo một nụ cười nhạt: “Nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc.”
Trong lòng Lục Diên đã nghĩ thông suốt, nên lập tức hiểu được lời Thu Minh Nguyệt nói.
“Được, nô tỳ tuân lệnh.” Nàng ấy nói xong thì đứng lên, đi đến bên cạnh Thu Minh Nguyệt.
“Vừa nãy lão thái quân sai người đến truyền lời để các tiểu thư, thiếu gia đến đại sảnh dùng cơm. Hôm nay tiểu thư bôn ba mệt nhọc, chỉ sợ người còn chưa nhận biết hết.”
Thu Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Đã thế thì ngươi và Hạ Đồng cùng ta đi sang đấy đi.”
Hạ Đồng lập tức đi đến đứng vào một bên khác của nàng, Thu Minh Nguyệt lại thản nhiên phân phó những người khác.
“Ma ma, vừa mới đến nơi mới, mọi việc ở Tuyết Nguyệt Các, xin nhờ người quản lý giúp.”
Tôn ma ma gật đầu: “Vâng.”
Thu Minh Nguyệt gật đầu, lúc này chủ tớ ba người mới đi ra ngoài. Tôn ma ma nhìn theo bóng dáng của nàng khi rời đi, trong mắt lộ rõ sự vui vẻ. Vốn dĩ bà ấy còn đang lo lắng khi tiểu thư đến đại viện Thu phủ sẽ bị hại, nhưng những việc khi nãy tiểu thư làm có thể thấy rõ nàng rất thông minh, sau này chắc chắn không để ai tính kế.
Trong đại sảnh, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng cười đùa, nói chuyện ríu rít.
“Tổ mẫu, người có thích cái mũ mà tôn nữ tặng người không?” Giọng nói trong trẻo, hoạt bát, mang theo một chút tinh nghịch và ranh mãnh, đó chính là Thu Minh Lan.
“Ha ha, thích thích, biết con hiếu thảo rồi.”
Tam phu nhân bên cạnh cũng cười phụ họa: “Đúng thế, Lục tiểu thư hiếu thảo với mẫu thân nhất.”
Nhị phu nhân ngồi bên cạnh bà ta, vừa nghe bà ta nói thế thì nhíu mày, dịu dàng nói một câu.
“Mới mấy ngày không gặp, tài nghệ thêu thùa của Minh Lan càng ngày càng tốt rồi. Buổi chiều mẫu thân vừa nói thích chiếc mũ thêu hình hoa mẫu đơn mang ý nghĩa phú quý, mà Minh Lan đã thêu xong rồi. Nhìn những mũi kim thêu tỉ mỉ và tinh xảo, hoa mẫu đơn phú quý được thêu sống động như thật, quả thật là đẹp đến mức khiến người ta phải trầm trồ. Không giống Minh Châu, cả ngày chỉ biết đánh đàn làm thơ, hoặc là viết Kinh phật nữ giới. Viết tận mấy trăm lần rồi nhưng vẫn rất xấu, không thể nhìn ra được.”
Ánh mắt Thu Minh Lan chợt lạnh lùng, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận. Ý trong lời của Nhị phu nhân chính là ám chỉ việc nàng ta thêu chiếc mũ cho lão thái quân chỉ là mượn tay người khác mà thôi. Ghê tởm hơn chính là, điều đáng ghét hơn là, mặc dù bà ta có vẻ nói Thu Minh Châu viết chữ không đẹp, nhưng ai mà không biết, lão thái quân lại rất thích lễ Phật và ngồi thiền. Ngày ngày Thu Minh Châu học Phật pháp, vừa khéo là chuyện lão thái quân thích.
Quả nhiên, lão thái quân vừa nghe đã dời sự chú ý.
“Tứ nha đầu cũng thích chép kinh Phật à?”
Thu Minh Châu không phải thân sinh của Nhị phu nhân, mà là nữ nhi của Phương di nương, thiếp của Nhị lão gia. Phương di nương từng là nha hoàn bên cạnh Nhị phu nhân, đối với Nhị phu nhân rất chân thành, sinh hạ Thu Minh Châu chưa được sáu năm đã qua đời, nên trên danh nghĩa Thu Minh Châu được Nhị phu nhân nuôi lớn, bình thường Thu Minh Châu không thích nói chuyện, cũng rất có hiếu với Nhị phu nhân. Cho nên Nhị phu nhân cũng đối xử rất tốt với nàng ấy.
Lúc này, vừa nghe thấy lời của lão thái quân, vốn dĩ nàng ấy ngồi bên cạnh Nhị phu nhân lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Tôn nữ có chút ngốc, không thể thấu hiểu được đại ngộ của Phật môn, để tổ mẫu cười chê rồi.”
Lão thái quân cười ha hả: “Con mới tuổi này đã có thể nghiên cứu về Phật môn đã không tệ rồi, rất nhiều cô nương đều cảm thấy kinh Phật nhạt nhẽo vô vị, nhưng con có thể giữ được tâm tình tĩnh lặng như thế.”
Thu Minh Châu ngẩng đầu cười: “Phật môn không biên giới, chỉ sợ tôn nữ không nhìn thấy được lợi ích to lớn.”
Lão thái quân gật đầu, sự yêu thích trong mắt ngày càng lớn.
“Mấy năm trước ta đến chùa Bảo Hoa thắp hương, may mắn thay được sư phụ viết tay cho một bản Kinh Kim Cang. Nếu con đã thích Phật pháp, ta sẽ tặng cho con.” Bà liếc nhìn Hàn ma ma một cái, Hàn ma ma lập tức cung kính lùi ra ngoài để lấy Kinh Phật.
Đôi mắt Thu Minh Châu sáng ngời, cũng có chút do dự.
“Trụ trì đã đưa cho tổ mẫu, tôn nữ làm sao có thể…”
Lão thái quân không thèm để ý nói: “Đưa cho con, thì cứ lấy đi.” Bà vẫn cười, trong mắt có vẻ tin tưởng.
Trưởng bối ban thưởng, không dám từ chối!
Thu Minh Châu chớp mắt, cung kính nói: “Vâng ạ, tôn nữ cảm tạ tổ mẫu ưu ái.”
Hàn ma ma đã mang Kinh Kim Cang đến, đặt lên tay Thu Minh Châu, Thu Minh Châu vui vẻ nói cảm ơn.
Tam phu nhân vừa định tán thưởng mấy câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Nhị phu nhân, sắc mặt trở nên có chút lúng túng. Sắc mặt Đại phu nhân không tốt lắm, Thu Minh Lan chăm chú nhìn vào quyển kinh Phật mà Thu Minh Châu đang cầm, trong lòng thầm cắn răng. Thu Minh Ngọc thì tỏ ra khinh bỉ, một quyển kinh Phật mà thôi, ả ta chẳng thèm để ý. Còn những người khác trên bàn ăn, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.
Lúc này, Thu Minh Lan như vô tình nói.
“Ôi, sao Ngũ tỷ và Ngũ đệ còn chưa đến nữa? Chẳng phải vừa nãy mẫu thân đã sai nha hoàn đến mời rồi à? Sao lại…” Nàng ta âm thầm nhìn sắc mặt lão thái quân, cúi đầu. Bữa tiệc của gia đình, Thu Minh Nguyệt đến muộn còn chưa nói, còn khiến các trưởng bối chờ rất lâu, thật sự vô cùng thất lễ. Tuy lão thái quân không thể hiện trên mặt, nhưng trong lòng chắc chắn không vui.
Quả thật trong lòng lão thái quân có chút không vui, nhưng nghĩ đến Thẩm Nhu Giai thì bất giác thở dài một hơi. Năm đó, bà là người thất hứa, nên cuối cùng lại thẹn với Thẩm gia.
Chỉ một lát sau, nha hoàn ngoài cửa truyền đến âm thanh.
“Ngũ tiểu thư và Ngũ thiếu gia đến rồi.”