Nửa đường Thu Minh Nguyệt gặp Thu Minh Thụy, cố ý kéo lấy cậu kéo dài thời gian, nên bây giờ mới đến đại sảnh. Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một đám oanh oanh yến yến, tất cả đều là nữ tử. Ánh mắt của mỗi người khi nhìn nàng đều khác nhau, có người vui khi người khác gặp họa, có trào phúng, không quan tâm, có khinh bỉ… Chỉ có một người, trong mắt lộ ra sự dịu dàng. Đó là một cô nương cùng tuổi với nàng, dung mạo không thể xem là diễm lệ nhưng có thể xem là thanh tú, nhưng trên người nàng ấy có loại khí chất thanh nhã, như đóa hoa nở rộ, cứ thản nhiên như thế, lại mang theo hương thơm ấm áp lan tỏa vào lòng. Hôm nay, nàng ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng ngà thêu hoa nhài trắng, thắt eo bằng dải lụa màu vàng nhạt, trên đầu chỉ cài vài chiếc trâm ngọc giản dị, cả người toát lên vẻ thanh tao và yên tĩnh, nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy rất dễ chịu.

Nữ tử này thật ra nàng cũng có chút ấn tượng, là Thu Minh Châu, nữ nhi của thiếp, đứng hàng đệ tứ ở Thu gia.

Nàng từ từ vào trong, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, chào các vị trưởng bối.

“Thu Minh Nguyệt đến trễ, mong tổ mẫu thứ tội.”

Lão thái quân nhìn thấy thái độ khiêm tốn và chân thành của nàng thì sắc mặt cũng dịu dàng đi không ít, vừa định bảo hai tỷ đệ đứng dậy, lại nghe thấy Đại phu nhân cất giọng chua ngoa đầy mỉa mai.

“Cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi sao?”

Trong mắt Thu Minh Nguyệt lộ rõ sự khó hiểu: “Mẫu thân nói gì ạ?”

Đại phu nhân cười lạnh: “Mới vừa nãy ta để cho nha hoàn đến gọi ngươi, không ngờ nha hoàn ở Tuyết Nguyệt Các của ngươi có dáng vẻ lớn thật đấy, nói gì mà tiểu thư nhà chúng ta còn đang ngủ trưa, người bên ngoài không được quấy rầy chứ hả?” Trong mắt của bà ta lộ rõ sự châm chọc: “Không ngờ ngươi lại được cưng chiều thế đấy, chẳng lẽ ở Dương Châu, Thẩm di nương đã bạc đãi ngươi sao? Chỉ là ngồi xe ngựa một ngày mà cũng mệt đến mức ngủ suốt cả buổi chiều, để lão thái quân phải đợi lâu.” Lâm thị nói chuyện rất khó nghe, vẻ mặt lại rất kiêu ngạo và hung dữ, lời lẽ thì châm chọc không chút nể nang.

Trong đại sảnh lập tức rơi vào khoảng không yên tĩnh, sắc mặt lão thái quân vừa dịu lại thì giờ lập tức đen lại. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt kích động, lập tức quỳ trên mặt đất, khẽ nức nở: “Mẫu thân thứ lỗi, Minh Nguyệt thật sự không biết…” Nàng lại ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Lục Diên đang quỳ bên cạnh.

“Ngươi vẫn luôn là người hầu hạ bên người ta, mẫu thân bảo người đến vì sao ngươi không biết báo cho ta?”

Lục Diên sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, sợ không yên mà giải thích: “Tiểu thư thứ lỗi, tiểu thư thứ lỗi, nô tỳ không cố ý. Thật sự là do từ nhỏ cơ thể tiểu thư đã yếu ớt, chưa từng đi đường xa, nô tỳ lo lắng cơ thể tiểu thư không chịu nổi nên muốn chờ tiểu thư tỉnh ngủ lại báo cho người biết. Nhưng tiểu thư vừa đến kinh thành, rất nhiều lễ nghi vẫn chưa rõ, nô tỳ vội vàng chuẩn bị trang phục và trang sức cho tiểu thư. Sau đó… Thì quên mất.” Nàng ấy nói ngày càng nhỏ, rõ ràng là đang chột dạ.

“Ngươi…” Thu Minh Nguyệt tức giận đến phát run, quay đầu lại dập đầu mạnh trước lão thái quân.

“Tổ mẫu, đều do tôn nữ quản người không nghiêm, vốn nghĩ các nàng ấy là người đi theo bên cạnh tôn nữ từ nhỏ, nên cũng đối xử khoan dung với các nàng ấy, mấy năm nay cũng cực khổ cho các nàng ấy vì đã phải chăm sóc con và mẫu thân. Nhưng không ngờ để các nàng ấy được cưng chiều mà kiêu ngạo, thế… Mong tổ mẫu trách phạt.”

Lục Diên ở bên cạnh đang nhìn Thu Minh Nguyệt bằng đôi mắt đầy oán hận. Lão thái quân nghe nàng nhắc đến Thẩm thị, trong lòng lại càng áy náy, nghĩ đến chuyện ba người các nàng đã trải qua khoảng thời gian không dễ dàng, chuyện lần này là do nha hoàn kiêu căng làm sai, chẳng trách Thu Minh Nguyệt được, vẻ mặt dịu dàng nói: “Ngũ nha đầu này, con đứng lên đi, đừng quỳ nữa, mặt đất lạnh cẩn thận làm đầu gối bị thương đấy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng do mang theo chút nước mắt, khiến lão thái quân lại đau lòng, nên lập tức để Hàn ma ma đỡ nàng đứng dậy.

Đại phu nhân tức đến mức nắm chặt khăn tay, trong lúc vô tình liếc thấy vẻ mặt đau khổ của Lục Diên. Bà ta lập tức nói: “Mẫu thân, Minh Nguyệt làm chủ tử thế cũng nhu nhược thật đấy, nhưng mà nha đầu kia dám to gan không để chủ tử vào mắt, thật đáng giận.”

Sắc mặt Lục Diên tái nhợt, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, nhìn sang Thu Minh Nguyệt xin giúp đỡ. Thu Minh Nguyệt tỏ vẻ không đành lòng, nhưng cũng đành phải quay đầu đi.

“Mẫu thân nói đúng.” Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng thấy nàng ấy chăm sóc mẫu thân nhiều năm, còn rất trung thành và tận tâm như thế, nên mong mẫu thân trách phạt nhẹ.”

Đại phu nhân như cười như không nhìn nàng, trong mắt lại hiện rõ sự ác độc.

“Thu gia là vọng tộc trăm năm, nề nếp gia đình rất nghiêm, nhất quyết không thể chấp nhận được việc nha hoàn xem nhẹ chủ tử như thế.”

Cơ thể Thu Minh Nguyệt run lên, giọng cũng mang theo chút run run.

“Vậy thì… Vậy thì đánh năm trượng, giáng xuống làm ở hoán y phòng đi.” Nàng nói xong không đành lòng nhìn Lục Diên, sau đó lại nhẫn tâm quay mặt sang chỗ khác.

Đại phu nhân bất ngờ nhìn nàng một cái, không nói gì rồi nhìn về phía lão thái quân. Lão thái quân vẫn đang dịu dàng nhìn Thu Minh Nguyệt, rồi mới gật đầu.

“Kéo ra ngoài đi.”

Lục Diên vô cùng sợ hãi, nắm lấy váy của Thu Minh Nguyệt cầu xin.

“Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không muốn đến hoán y phòng, cầu xin tiểu thư khai ân. Từ nhỏ nô tỳ đã đi theo tiểu thư rồi, không có công lao cũng có khổ lao mà, tiểu thư sao có thể…”

“Câm miệng.” Thu Minh Nguyệt giận đến mức đầu ngón tay phát run, tát một cái lên mặt Lục Diên.

“Ta thật sự không ngờ, ngươi lại cuồng vọng đến mức này. Dám khoe công rồi kiêu ngạo thế à? Xem ra bình thường ta đã quá nuông chiều ngươi rồi.”

Lão thái quân phất tay, lập tức có hai bà tử kéo Lục Diên ra ngoài. Lục Diên bị hai bà tử kéo đi, nhưng thật ra nàng ấy không hề náo loạn, trong mắt còn chứa nước. Thu Minh Lan ngẩng đầu, vừa khéo bắt được tia hận thù trong mắt của Lục Diên. Khóe miệng nàng ta cong lên, trong mắt xẹt lên ý cười.

Đại phu nhân cũng rất vui vẻ, bà ta không xử lý được Thu Minh Nguyệt, nhưng xử lý nha hoàn của nàng cũng tốt. Trong sảnh, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thu Minh Nguyệt đều mang theo chút đồng tình và thở dài. Một thứ nữ nhu nhược vừa mới về nhà ngày đầu tiên đã bị chủ mẫu xử lý nha hoàn bên cạnh, trong đình viên nơi phủ đệ sâu không đáy này, sau này bên cạnh không có người thân thuộc sẽ khó khăn thế nào đây? Ngay cả Nhị phu nhân vốn luôn cao ngạo, lúc này cũng dấy lên chút thương cảm đối với Thu Minh Nguyệt.

“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi, mang đồ ăn lên đi.” Giả thái quân ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn thấy rõ những biểu cảm khác nhau của mọi người trên bàn ăn.

Loại trừ nha hoàn đắc lực bên cạnh Thu Minh Nguyệt, nên Đại phu nhân rất đắc ý, trên bàn cơm cũng không làm khó dễ nàng nữa. Mà Thu Minh Nguyệt, cũng nhân cơ hội này mà ghi nhớ lại toàn bộ người làm của Thu gia, những người mà buổi sáng vì suy nghĩ hoảng hốt nên chưa kịp khắc sâu.

Lão thái gia có ba trai một gái, ngoại trừ trưởng nữ đã xuất giá thì còn hai đích tử, Đại lão gia và Nhị lão gia, cùng với thứ tử Tam lão gia hiện đều ở trong Thu phủ, không ai ra ngoài ở riêng. Đại lão gia có một thê ba thiếp. Cộng với mẫu thân nàng thì là tứ thiếp nhưng không có nha hoàn thông phòng. Lục nữ nhi, Đại phu nhân sinh hạ ba nữ nhi, trưởng nữ là Thu Minh Hà, hai năm trước đã gả cho thế tử Trung Sơn Bá, đầu năm nay đã sinh ra một nữ nhi. Tam tiểu thư là Thu Minh Ngọc, năm nay mười bốn tuổi. Lục tiểu thư là Thu Minh Lan, so với nàng nhỏ hơn một tuổi. Còn có một thứ nữ là Thập tiểu thư, tên là Thu Minh Nhứ. Là con do Chân di nương, người được đồng liêu chốn quan trường của Đại lão gia tặng, sinh ra. Chỉ tiếc Chân di nương hồng nhan bạc mệnh, sớm đã rời khỏi cõi trần. Còn Thu Minh Nhứ mới chín tuổi lại ốm yếu từ nhỏ, quanh năm chỉ ru rú trong phòng, hiếm khi ra ngoài. Sau đó chính là nàng và đệ đệ Thu Minh Thụy.

Nhị lão gia có một thê ba thiếp, năm nha hoàn thông phòng, ngoại trừ trưởng tử Thu Minh Hiên do chính thê là Hoàng thị sinh ra, còn có con của ba thiếp sinh ra. Nhị tiểu thư Thu Minh Trân, tam thiếu gia Thu Minh Hy, tứ tiểu thư Thu Minh Châu.

Tam lão gia là người có nhiều thê thiếp nhất, ngoại trừ chính thất Ngụy thị còn có Lục di nương, thất bát thông phòng, bốn người con. Trưởng tử là Nhị thiếu gia Thu Minh Kỳ, Cửu thiếu gia Thu Minh Cẩm con của thiếp, thứ nữ Thất tiểu thư Thu Minh Dung, Bát tiểu thư Thu Minh Vân.

Ngoại trừ Tam lão gia, Đại lão gia và Nhị lão gia đều làm quan chức. Gia quyến hôm nay, trong phủ ngoại trừ di nương, vài vị lão gia và phu nhân cùng với các vị tiểu thư thiếu gia đều có mặt ở đây. Thời cổ đại chú trọng việc đại phòng nam nữ, khi ăn cơm cũng phải dùng bình phong ngăn cách giữa phòng nam và nữ. Mới vừa nãy lúc Thu Minh Nguyệt khoan thai đến trễ, ba vị lão gia và mấy vị thiếu gia đứng sau bình phong, nhìn rõ toàn bộ tình cảnh bên này. Chẳng qua có lão thái quân ở đây nên bọn họ không tiện nhiều lời. Lúc này thấy lão thái quân sai người mang đồ ăn lên, Đại lão gia mới thở phào nhẹ nhõm. Mà Thu Minh Thụy cũng được nha hoàn dẫn đến bàn nam.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play