Năm thứ 19 thời Hiếu Nhân Đế, mùa xuân, ngày 17 tháng 3. Cây dương liễu xanh mướt, bách hoa nở rộ, khắp nơi ngập tràn cảnh sắc hồng xanh rực rỡ, đẹp đến kinh ngạc, tựa như mộng, như tranh.

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh chiều tà màu cam đỏ nhuộm kín cả một bầu trời, những cành lá liễu từ từ rủ xuống chỉ còn một phần nhỏ vẻ đẹp kiều diễm, cơn gió vàng từ đâu thổi đến mang theo âm thanh khô khốc của tiếng vó ngựa.

Chiếc xe ngựa không hề xa hoa, chỉ có duy nhất một màu sắc nhẹ nhàng, viền cửa sổ được trang trí bằng tua rua màu vàng. Thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua thổi tung những chiếc rèm màu nâu, khiến mùi hương nhẹ nhàng từ trong xe lướt qua như muốn nói người bên trong chính là một mỹ nhân.

“Khụ khụ khụ…”

Tiếng ho khe khẽ của người nữ tử vang lên dường như nàng không được thoải mái lắm, ngay sau đó có một nha hoàn nhỏ giọng gọi.

“Nhanh dừng lại, chắc chắn tiểu thư bị say xe rồi.”

Chiếc xe ngựa lập tức dừng lại, một nha hoàn mặc y phục màu xanh lá, khuôn mặt thanh tú, vén rèm xe bước vào trong. Trong xe, có một người phụ nữ mặc y phục giản dị nhưng chẳng thể giấu được vẻ đẹp nổi bật như hoa, đang ân cần vỗ lưng, đôi mắt phượng đầy vẻ lo lắng và đau lòng. Bên cạnh là một tiểu tử khoảng mười tuổi nhìn nàng đầy lo lắng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Minh Nguyệt, con thấy thế nào rồi?”

Nàng nhẹ nhàng đặt tay xuống, từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhưng lại có vẻ đẹp tuyệt trần, đôi mắt tinh anh, nét mặt như tranh vẽ, thậm chí còn rực rỡ hơn người phụ nữ kia. Tuy rằng chỉ mới mười ba tuổi nhưng đã toát lên vẻ đẹp như thiên thần.

Nàng khẽ mỉm cười yếu ớt, nắm lấy tay người phụ nữ, lắc đầu.

“Nương, con không sao. Khụ khụ khụ…” Nàng còn chưa nói hết lời đã tiếp tục ho, đưa tay lên che miệng.

Lục Diên vừa vén rèm xe lên thấy thế thì vội vã bước vào, lấy ra một đĩa ô mai nhỏ.

“Tiểu thư, ăn một viên ô mai đi.”

“Ừm.” Người thiếu nữ vươn bàn tay mảnh khảnh, nhận lấy một viên ô mai rồi nhai từ từ.

“Còn bao lâu nữa mới đến kinh thành?”

Lục Diên nhíu mày nói: “Chắc còn khoảng hai canh giờ nữa, giờ trời đã muộn sợ rằng cổng thành sắp đóng lại rồi.”

Khuôn mặt người phụ nhân trở nên căng thẳng, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

“Vậy chẳng lẽ hôm nay chúng ta không vào được kinh thành sao?”

Minh Nguyệt tựa lưng vào ghế, vươn tay xoa nhẹ thái dương đang có chút mệt mỏi của mình, nhỏ giọng nói: “Khoảng mười dặm trước mặt, có một ngôi chùa của hoàng thất, là chùa Bảo Hoa, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó đi.” Nàng nhắm mắt, che đi chút cảm xúc đang lướt qua trong ánh mắt.

“Chuyện này…” Thẩm thị có chút do dự, nhưng suy nghĩ một lúc thì cảm thấy chẳng còn cách nào khác, trong lòng bà cũng biết từ trước đến nay nữ nhi của bà luôn là người kiên định nên đành chấp nhận, nghe theo ý nàng.

Lục Diên nghe sai bảo, gật đầu lên tiếng đáp lời rồi lui ra ngoài.

Bây giờ Thu Minh Thụy mới tiến lên, quan tâm hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy không thoải mái à?”

Minh Nguyệt nhìn đệ đệ của mình, là một cậu bé có gương mặt khá giống với nàng, đôi mắt sáng long lanh, ánh nhìn dịu dàng. Nàng vươn tay xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Tỷ không sao, chỉ là ngồi xe lâu quá nên có hơi mệt thôi.”

Nàng thầm thở dài trong lòng, ở thế kỷ 21, với sự phát triển của công nghệ, ở khắp nơi trên phố đâu đâu cũng có xe ô tô, làm gì còn kiểu phương tiện giao thông cổ hủ và chậm chạp thế này chứ? Xem ra sau này nàng nên học cưỡi ngựa rồi.

Thu Minh Thụy lập tức nói: “Thế tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ừm.” Thu Minh Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, thầm thở dài trong lòng.

Một năm trước, nàng đã xuyên không đến thời đại này, giống như thời Trung Quốc cổ đại, nước Đại Chiêu. Đây là một đất nước với hệ thống phong kiến nghiêm ngặt, phụ nữ phải chịu rất nhiều luật lệ hà khắc. Mà thân phận của nàng thì lại càng xấu hổ hơn. Cha nàng là Hình Bộ Thượng Thư trong triều đình, còn tổ phụ là Thánh thượng chi sư, hiện nay là đại học sĩ Long Uyên Các. Nhưng, mẫu thân của nàng lại là một tội thần chi nữ. Theo chế độ của nước Đại Chiêu, quan lại không thể lấy nữ nhi của kẻ phản thần, nhẹ thì bị cách chức, nặng thì bị đày đi biên ải. Vậy là, mẹ nàng vốn dĩ là một người có dung mạo xinh đẹp và tài đức vẹn toàn, lại phải chịu cảnh trở thành phòng ngoài, nói là phòng ngoài nhưng chẳng bằng một thiếp thất. Cũng từ đó mà nàng và đệ đệ đã trở thành con tư sinh, không được chấp nhận chính thức.

Một tháng trước, khi ngoại tổ phụ của nàng được minh oan, phụ thân của nàng đã sai người đến Dương Châu đón mẫu tử ba người trở về kinh thành.

Thực ra, Thu Minh Nguyệt không muốn quay lại đại gia đình đó, từ xưa đến nay, chuyện xấu trong các danh môn thế gia nhiều vô số kể, còn về sự tranh đấu có thể nói là rất khốc liệt. Mẫu thân nàng tính tình dịu dàng không muốn tranh giành, nhưng trong Thu gia đầy hổ đói, sao có thể sống yên ổn được đây? Nhưng mà, tư tưởng phong kiến sâu sắc của thời đại này đã giam cầm mẫu thân nàng, khiến bà không thể thoát ra được. Từ nhỏ bà đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức. Nên mặc dù bà là một tiểu thư thuê khác nhưng cũng phải đành khuất phục và trở thành thiếp của cha nàng.

Mà trong Thu gia còn có một Đại phu nhân, có gia thế khá vững, là Lâm thị.

Không chỉ thế, cả Thu gia từ lão thái gia, lão thái quân đến các nha hoàn, thị vệ, ở giữa còn có các vị lão gia, thái thái, các huynh đệ tỷ muội, tổng cộng phải mấy trăm người, có rất nhiều miệng, mối quan hệ rất phức tạp. Bọn họ sống ở Dương Châu một khoảng thời gian rất dài, đối với những chuyện xảy ra trong kinh thành đều không biết gì cả, làm sao có thể đối phó với những nguy hiểm chưa biết được?

Thu Minh Nguyệt không phải người hay hối hận, cũng không phải người gặp khó khăn sẽ chạy trốn. Nàng chỉ là người không muốn bản thân mình quá mệt mỏi.

Xe ngựa lắc lư tiến về phía trước, qua những chiếc rèm cửa đang bị gió thổi bay những cảnh vật mơ hồ bên ngoài cửa sổ, nhiễm chút màu đỏ nhạt, nàng thở dài. Thôi vậy, nếu đã không thể tránh được thì cứ bình tĩnh mà đối diện thôi.

Sau nửa canh giờ đi đường, cuối cùng xe ngựa cũng dừng dưới chân núi. Đường đi xóc nảy, Thu Minh Nguyệt vội vàng vén rèm, không hề có chút phong thái quý phái nào nhảy xuống xe ngựa, vỗ ngực, thở phào một hơi.

Lục Diên đứng trước cửa xe, tay vẫn giữ tư thế vén màn như cũ, một tay khác thì đang vươn ra giữa không trung như đang muốn đỡ người xuống. Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng trắng, bàn tay đang vươn ra của nàng ấy dừng giữa không trung, ánh mắt ngỡ ngàng gặp phải gương mặt ngạc nhiên chuẩn bị xuống xe của Thẩm thị.

Người đánh xe trợn tròn mắt, đứng ngẩn người nhìn Thu Minh Nguyệt nhảy xuống xe.

Một lúc sau, Thẩm thị mới lấy lại tinh thần, lên tiếng trách mắng.

“Minh Nguyệt, con…”

“Nương, đang ở bên ngoài mà, không cần phải dùng mấy thứ lễ nghi này để quản nữ nhi chứ. Cũng sắp đến kinh thành rồi, Thu gia lễ nghi nghiêm túc, quy củ lại nhiều. Nữ nhi chỉ có thể tự do lúc này thôi, chẳng lẽ người cũng muốn cướp tự do của con sao?” Thu Nguyệt quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn thẳng vào ánh mắt trách móc của mẫu thân, thản nhiên nói.

Thẩm thị nghẹn ngào, nghĩ đến nữ nhi đi theo bà đã phải chịu sự giễu cợt và ánh mắt xem thường của mọi người thì khóe mắt bỗng chốc đỏ ửng lên, sắp khóc.

Kể từ khi xuyên không đến đây, Thu Minh Nguyệt đã bị những quy tắc, lễ nghi chi phối không ngừng, Thu gia lại là gia tộc lớn, quy tắc càng nhiều hơn, sau này làm sao nàng có thể tự do được đây. Những lời vừa nãy của nàng cũng chỉ là muốn được một lần làm theo ý của mình, nhưng không ngờ lại làm mẫu thân của mình tổn thương. Thấy mẫu thân mình sắp khóc, nàng vội vàng đi qua an ủi.

“Nương, nương cũng đừng đau lòng nữa, sau này con sẽ không bao giờ… Làm thế nữa.” Mẫu thân luôn dạy nàng cách để làm một tiểu thư khuê các, chỉ vì muốn một ngày nào đó khi đến Thu gia, nàng sẽ không bị người khác ghét bỏ.

Vốn dĩ Thẩm thị đang cảm thấy áy náy, lại thấy nữ nhi đến an ủi mình nên càng cảm thấy đau lòng hơn. Bà nắm lấy tay Thu Minh Nguyệt, đôi mắt đỏ hoe.

“Nguyệt nhi à, nương để con chịu khổ rồi.”

Thu Minh Nguyệt cảm thấy chua xót trong lòng, vội vàng an ủi: “Mẫu thân, đừng nói thế, Nguyệt nhi không khổ.” Lời này là những lời thật lòng từ nàng, kiếp trước, cha mẹ nàng mất sớm. Nàng được ông nội già yếu một tay nuôi lớn, cho nàng tất cả sự yêu thương. Sau khi xuyên đến cổ đại, sự yêu thương mà Thẩm thị đối với nàng khiến nàng nhớ đến ông nội đã qua đời ở thời hiện đại, nên khóe mắt bỗng chốc đỏ ửng lên. Sợ Thẩm thị lại cảm động nên nàng quay mặt đi.

Tuy rằng Thu Minh Thụy còn nhỏ tuổi nhưng những đứa nhỏ sống ở thời cổ đại này đều trưởng thành sớm, 

Thẩm thị vốn đang cảm thấy áy náy, nay thấy con gái lại đến an ủi mình, càng cảm thấy xót xa. Bà nắm lấy tay Thu Minh Nguyệt, đôi mắt đỏ hoe, hơn nửa năm nay dưới sự dạy dỗ của Thu Minh Nguyệt, cậu bé lại càng chín chắn trưởng thành hơn những đứa nhỏ cùng tuổi. Thấy mẫu thân và tỷ tỷ đang buồn bã, cậu cũng cảm thấy khó chịu nhưng không nói gì.

Thu Minh Nguyệt quay người, nhìn vào cây cối xanh tươi và một góc mái nhà của đại điện đang ẩn hiện lộ ra ngoài.

Chùa Bảo Hoa, ngôi chùa hoàng gia này đã đứng vững không hề suy tàn kể từ khi triều đại trước lập quốc, trải qua mấy trăm năm đội mưa hứng gió. Lịch sử chìm nổi thay đổi không ngừng, bao nhiêu triều đại thay đổi chỉ có ngôi chùa này tồn tại mãi, nó vẫn như cũ đứng sừng sững không ngã. Mặc dù là hiện tại, nhưng ngôi chùa hoàng thất này vẫn chứ mãi như thế. ( truyện trên app T Y T )

Thu Minh Nguyệt quay đầu lại, thấy mẫu thân mình mặt mũi vẫn đang bị làn mây đen bao phủ, u sầu lan khắp nơi, trong lòng đã biết vừa nãy nàng không kiềm lòng được mà xúc động nói nặng lời với mẫu thân, nên kéo tay bà, nói: “Nương, trời đã tối rồi, chúng ta nhanh chóng lên núi đi.”

Đương nhiên Thẩm thị biết nữ nhi mình không nỡ thấy bà đau lòng, nên mới chuyển chủ đề, bà gật đầu.

“Ừm.”

Chùa Bảo Hoa nằm trên đỉnh núi, một nam tử ngồi trên xe lăn, ánh tà dương nhuộm lên đôi chân mày tuấn tú của chàng, càng thêm chút mộng ảo như tranh. Chàng nhàn nhạt đưa mắt nhìn xuống chân núi, thấy người thiếu nữ chẳng mang chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các, nhảy xuống xe ngựa, giọng nói thong dong mà tự nhiên. Ánh chiều tà chiếu xuống dung nhan xinh đẹp của nàng, đôi mắt sáng tựa tinh tú, lấp lánh ánh hào quang.

Người nam nhân đứng phía sau chàng ôm kiếm lạnh lùng, thấy vẻ mặt tập trung của chàng, không nhịn được có chút ngạc nhiên.

“Công tử?”

Người nam nhân chớp mắt nói: “Trở về đi.”

“Được.” Người nam nhân lạnh lùng giúp đẩy xe lăn, từ từ rời đi.

Chùa Bảo Hoa là một ngôi chùa nổi tiếng của giới hoàng tộc, hàng năm Thái hậu đến đây tận mấy lần. Ngày thường chùa Bảo Hoa này rất ít khách hành hương đến tá túc, thứ nhất là lễ nghi của thế tục rất nghiêm ngặt, thứ hai vì sợ đắc tội với người trong hoàng tộc. Vì thế, Thu Minh Nguyệt đối xử với hai vị tiểu sa môn này rất lễ phép, sau khi nói vấn đề của mình thì tiểu sa môn có chút do dự như thể có điều khó nói. Cũng may mà có vị hòa thượng trong chùa hiền hậu và khoan dung, đồng ý cho họ nghỉ chân qua đêm. Tuy nhiên vì có quý nhân đang có mặt trong chùa, nên có nhắc họ buổi tối đừng tự ý đi linh tinh.

Quý nhân? Thu Minh Nguyệt nhướng mày, trong đầu xẹt qua một tin tức quan trọng. Hôm nay chính là ngày 20 tháng 3, hơn mười năm trước…

***

Dưới ánh trăng mờ ảo, cảnh vật chìm trong màn đêm mờ ảo. Mặt đất, núi non, cao ốc, thung lũng, tất cả như được phủ một lớp sương mỏng, chìm trong vòng tay của ánh trăng, đang chìm vào giấc ngủ yên bình.

Thu Minh Nguyệt không ngủ được, nàng  mặc một chiếc áo choàng bằng gấm đi ra khỏi căn nhà tranh. Con đường đá quanh co dẫn vào khu rừng rậm sâu trong núi, hoa đào hồng, hoa mận đỏ, hoa lê trắng nở khắp nơi, dòng suối nhỏ đã tan băng chảy róc rách, kêu lên âm thanh vui tai. Nàng bước lên cây cầu tre nhỏ, vượt qua suối nước tỏa hơi sương, chìm đắm trong một giấc mộng cổ xưa.

Nhìn lên vầng trăng, chỉ thấy một ánh sáng vàng nhạt và ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, đó là một vầng trăng tròn. Nhưng đây không phải là dịp trung thu, ánh trăng chiếu xuống không phải là ánh sáng của những ngôi nhà sáng rực, mà là của một đêm sâu thẳm. Phía sau bầu trời đen, một vài ngôi sao xanh nhạt như mộng ảo đang tô điểm cho đêm thanh tĩnh, tuy ít, nhưng lại lấp lánh tuyệt đẹp.

Nhìn cảnh đêm trăng như vậy, Thu Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy bâng khuâng, nhớ nhung. Nàng đã cố gắng kiềm chế, không nghĩ về thế giới trước đây. Cũng cố gắng hòa nhập vào thế giới này.

Đêm xuân hơi lạnh, nàng không khỏi siết chặt chiếc áo choàng. Vừa rồi nàng đã mải mê nghĩ ngợi mà không nhận ra mình đã đi xa thế nào. Nhìn sắc trời, đã đến lúc phải quay về, không thì mẫu thân sẽ lo lắng.

Nàng bước đi, định quay lại, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ, như thể ai đó đang cố kìm nén nỗi đau. Bởi vì tính tò mò của mình mà nàng dừng chân, tò mò tìm đến nơi phát ra âm thanh kia.

Qua lớp cây rậm rạp, nàng thấy một căn nhà nhỏ thanh thoát, tiếng rên rỉ phát ra từ trong đó. Tò mò nên nàng tiếp tục tiến lại gần, nhưng không ngờ, một thanh kiếm lạnh lẽo lập tức chắn ngang trước mặt nàng.

“To gan, người nào dám xông vào chỗ này?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play