Choang…

Lâm thị vừa trở về phòng lập tức hất vỡ bộ chén trà lưu ly thượng hạng màu vàng nhạt trên bàn. Khuôn mặt bà ta giận đến xanh mét, tức tối ngồi xuống ghế, vừa mở miệng đã mắng: “Tiểu tiện nhân.”

Thu Minh Lan và Thu Minh Ngọc vừa đi vào, tiếng chén trà rơi xuống đất vang lên, nước trà nóng hổi hòa cùng lớp bụi đất văng tung tóe, bắn lên cả vạt váy của hai người bọn họ. Chiếc váy mới tinh trong chớp mắt đã loan thành những mảng đen tối màu.

“Nương…” Thu Minh Ngọc cong môi, bất mãn nhìn bà ta: “Đây chính là kiểu váy năm nay đấy, người…”

Lúc này ngọn lửa giận của Lâm thị đã bốc tới đỉnh đầy rồi, bản thân bà ta lại không tìm thấy chỗ phát tiết, lại thấy dáng vẻ không nghe lời của Thu Minh Ngọc, tức giận quát lớn.

“Câm miệng!”

Thu Minh Ngọc sửng sốt, khóe mắt lập tức đỏ ửng lên.

“Nương…” Bình thường nương thích ả ta nhất, hôm nay lại tức giận với ả ta, trong lòng ả ta rất tủi thân đó được không?

Thu Minh Lan biết rõ, vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này xưa nay chỉ quen thói kiêu ngạo và ngang ngược, chẳng có chút tâm cơ hay mưu tính gì, vội vàng kéo ống tay áo của ả ta, cười tiến lên.

“Nương, người đừng tức nữa, tam tỷ không phải cố ý chọc tức người đâu.”

Thu Minh Ngọc trừng to mắt, ả ta chọc nương tức giận bao giờ chứ. Thu Minh Lan mặc kệ ả ta, sai bảo nha hoàn thu dọn những mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, rồi mới đi đến cạnh Lâm thị.

“Nương, chỉ mới ngày đầu tiên thôi mà, người vội gì chứ?”

Lâm thị nheo mắt, chỉ thấy Thu Minh Lan cười ngả đầu vào lòng của bà ta, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ u ám.

“Nương, người đừng quên, người mới là chính thê của cha. Thẩm di nương kia dù có được cưng chiều nhưng cũng chỉ là một di nương mà thôi, cho dù có làm thế nào cũng không thể vượt qua được người, người không cần phải tức giận làm gì.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nói đến chuyện này thì Lâm thị lại nghẹn một bụng tức: “Thẩm Nhu Giai kia, dụ dỗ, khiến đầu óc lão gia giờ đã mơ hồ không biết gì nữa rồi.”

Thu Minh Lan cười mờ ám: “Nương, người đã vào phủ rồi, dù thế nào cũng tốt hơn với việc để ở bên ngoài khiến cha ngày ngày nhớ thương mà.” Miệng nàng ta cong lên nụ cười: “Cha thích bà ta thì thế nào, dù sao cũng chỉ là thiếp thôi, cho dù thế nào cũng không thể làm lung lay vị trí của nương. Nhưng mà thật ra… Nương, điều quan trọng nhất bây giờ chính là người phải sinh cho cha một nhi tử. Người xem tổ mẫu đấy, không phải cũng bởi vì Thẩm di nương kia sinh được nhi tử nên mới thích bà ta sao? Nếu người cũng sinh được nhi tử, là đích tử của cha, còn sợ tổ mẫu không thích người à?”

“Con nói cũng nhẹ nhàng thật đấy.” Lúc này tức giận trong lòng Lâm thị đã tiêu tan không ít, nói Thu Minh Ngọc ngồi vào cạnh mình. Khi nhìn hai nữ nhi của mình, trong ánh mắt lộ ra sự dịu dàng, yêu thương của mẫu thân.

“Bao nhiêu năm qua rồi, nương không thể mang thai được nữa, ôi…” Chuyện này chính là tâm bệnh trong lòng bà ta, bà ta biết, lão thái quân rất không thích bà ta, nên sẽ không vì chuyện bà ta hạ sinh đích tôn cho Thu gia mà thích bà ta. Tuy lão thái gia có kiêng dè nhà mẹ đẻ của bà ta, không nói gì, nhưng để ý đương nhiên vẫn để ý. Chỉ là bà ta còn làm được gì đây? Thu Trọng Khanh không thích bà ta, một tháng cũng rất ít khi đến phòng bà ta ở. Sau này có Thẩm Thu Giai, thì gần như đêm nào bà ta cũng phòng không gối chiếc. Bà ta cũng muốn làm ầm ĩ, nhưng làm ầm ĩ có ích à? Chuyện này một khi truyền ra ngoài, người mất mặt không chỉ có Thu gia, còn có bà ta và phủ Thái sư phía sau bà ta. Đến lúc đó, không từ mà biệt, ngay cả nhà mẹ đẻ vững chắc của bà cũng không còn.

Thu Minh Lan im lặng, nàng ta cũng chỉ là một thiếu nữ chốn khuê phòng, dù có thông minh đến đâu cũng vẫn bị lễ giáo ràng buộc. Những lời vừa rồi, để một cô nương chưa xuất giá như nàng ta nói ra, đã là tổn hại đến đức hạnh của nữ nhi. Cũng do trong phòng không có ai khác nên nàng ta mới dám nói những lời như thế.

Lúc này, hai người đều im lặng. Chỉ có Thu Minh Ngọc, đôi mắt to tròn dần chuyển động. Rồi sau đó ả ta như nhớ đến chuyện gì đó, hung dữ nói: “Nương, con không thích Thu Minh Nguyệt. Con ghét nàng ta, người đuổi nàng ta đi được không.” Ả ta ghen tị với sự xinh đẹp của Thu Minh Nguyệt, chỉ hận rằng bản thân không thể lấy gương mặt xinh đẹp của nàng.

Thu Minh Lan cũng không nói gì, cũng giống như thế, trong lòng nàng ta cũng ghen tị với Thu Minh Nguyệt. Khuôn mặt kia, tuy rằng còn chưa trưởng thành, cũng đã có nét đẹp, so với đại tỷ còn hơn tận mấy phần. Như thế sao không khiến lòng nàng ta ghen tị, hận thù được chứ?

Mà trong lòng Lâm thị lúc này chỉ nghĩ đến Thẩm thị, bà ta luôn cảm thấy giữ Thẩm thị lại chính là chuyện phiền phức rất lớn. Không được, nhất định phải tìm cách để trừ khử nữ nhân đó. Nhớ đến mấy năm trước, Thu Trọng Khanh có suy nghĩ muốn lấy nữ nhân đó làm bình thê thì trong lòng bà ta lại cảm thấy hoảng sợ.

Tuyết Nguyệt Các, là sân nhỏ của Thu Minh Nguyệt. Đây là một cái sân nhỏ được trang trí rất xinh đẹp, dù là đình đài lầu các tinh xảo tuyệt mỹ hay hành lang thủy các tao nhã, mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy lưu luyến không rời. Không thể không nói, Thu đại lão gia rất có lòng đối với ba mẫu tử Thu Minh Nguyệt. Ít nhất chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cũng dựa theo quy cách thứ nữ mà làm.

Bây giờ đang là hoàng hôn, từ sau buổi sáng trở về, Thu Minh Nguyệt đã nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ mất, mãi đến khi Hạ Đồng mang nước tiến vào, nàng mới từ từ tỉnh lại. ( truyện trên app T Y T )

“Tiểu thư tỉnh rồi ạ?” Hạ Đồng và Lục Diên vừa hầu hạ nàng mặc y phục, vừa nói: “Tiểu thư đã ngủ đến trưa rồi, vừa nãy phu nhân có đến đây…”

“Lục Diên.” Thu Minh Nguyệt lạnh lùng, bỗng cắt ngang lời nàng ấy.

Lục Diên giật mình, thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thu Minh Nguyệt, chỉ cảm thấy lạnh cả người, sắc mặt nàng ấy có chút trắng bệch, cũng có chút khó hiểu.

Thu Minh Nguyệt thản nhiên liếc nhìn nàng ấy, nhận lấy khăn trong tay nàng ấy, tự mình giặt sạch, buồn bã nói: “Không biết bản thân đã sai chỗ nào rồi sao?”

Lục Diên cắn môi: “Mong được tiểu thư dạy bảo.” Trong ánh mắt thể hiện rõ vẻ tủi thân.

Ý lạnh trong mắt Thu Minh Nguyệt càng nhiều hơn: “Hạ Đồng, nói cho nàng ấy biết.”

“Vâng.” Hạ Đồng xoay người lại, nhìn Lục Diên nói: “Lục Diên, nơi này là Thu phủ ở Kinh thành, không phải Thẩm phủ ở Dương Châu. Nơi này không có Thẩm phu nhân, chỉ có Thẩm di nương.”

Lục Diên kinh ngạc, ngay sau đó, Đông Tuyết, Hồng Ngạc và Tôn ma ma cũng đều ngạc nhiên theo, rồi sau đó không hẹn mà cùng nhau cúi mắt xuống, sắc mặt có chút nặng nề. Trong đại gia tộc, điều cần chú ý nhất chính là cấp bậc tôn ti. Tuy rằng hôm nay Lục Diên có nhất thời nói sai, nhưng chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, nếu để Lâm thị biết chỉ sợ thổi phồng mọi chuyện thành lớn. Vừa nãy sau khi các nàng vào Thu phủ đã được sắp xếp hạ nhân ở nơi này đến, đối với những chuyện đã xảy ra ở đại sảnh họ không tận mắt nhìn thấy nhưng chắc cũng âm thầm lên tiếng hỏi thăm. Trong lòng các nàng ấy đều hiểu, nước trong Thu phủ rất sâu, chỉ cần không chú ý sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên, không ai cầu xin cho Lục Diên. Các nàng ấy đều biết vẻ ngoài của Thu Minh Nguyệt nhìn thì trong sáng nhưng rất lạnh lùng, nói một không nói hai. Tuy rằng hôm nay Lục Diên chỉ quen miệng nói, nhưng chỉ hai chữ như thế có lẽ sẽ lọt vào tai người có dã tâm tính kế. Nếu không dạy bảo, nàng ấy sẽ không nhớ.

Cho nên, các nàng ấy đều im lặng.

Trong lòng Lục Diên cũng hiểu rõ mọi chuyện, sau khi nghe Hạ Đồng nói thì trong lòng lại chấn động lớn, rồi sau đó bụp một tiếng lập tức quỳ gối xuống trước mặt Thu Minh Nguyệt.

“Tiểu thư, nô tỳ lỡ lời, xin tiểu thư trách phạt.”

Thu Minh Nguyệt khoác lên mình chiếc áo dài lụa gấm nền trắng thêu hoa mây và rồng vàng, ngồi trước bàn trang điểm, để cho Hạ Đồng chải tóc cho nàng.

“Đã biết sai thì ra ngoài nhận phạt đi.”

Hạ Đồng dừng động tác trên tay lại, bất cẩn kéo đứt một sợi tóc của Thu Minh Nguyệt.

“Sao thế?” Giọng Thu Minh Nguyệt không nhanh không chậm, Hạ Đồng lập tức cúi thấp đầu.

“Nô tỳ đáng chết, khiến tiểu thư bị thương rồi.”

Thu Minh Nguyệt sờ sờ búi tóc bóng loáng: “Không sao.”

Nàng tiện tay cài một chiếc trâm phượng vũ khảm đá quý và mạ vàng lên mái tóc, rồi nhìn lại trang phục của mình, áo lụa mỏng như mây đào, chân váy dài thướt tha với hoa mai màu sắc như ánh sáng hoàng hôn. Vẻ ngoài thanh tao mà không đơn giản đến mức thất lễ. Kết hợp với dung nhan xinh đẹp, tất cả tạo nên một vẻ đẹp hoàn mỹ, hài hòa.

Nàng gật đầu, hài lòng với dáng vẻ này của mình. Quay đầu lại, thấy Lục Diên còn quỳ trên mặt đất, trong đôi mắt to là vẻ cầu xin. Ngay cả đám người Đông Tuyết và Tôn ma ma cũng có tỏ vẻ cầu khẩn.

Tôn ma ma nói lên suy nghĩ của mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play