Dẫu rằng, đó chỉ là một kế hoạch còn chưa kịp thành hình đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Nhưng ít ra, hắn ta đã từng có suy nghĩ ấy, đã từng mang một trái tim cháy bỏng như thế.
Nhớ lại khi nãy Trầm Hương nói rằng mỗi lần Đại lão gia đến phòng Đại phu nhân chưa được một tuần hương đã rời đi, e rằng chẳng qua chỉ là để gieo hạt giống mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, nàng tất nhiên sẽ bật cười thành tiếng. Nhưng người này lại là phụ thân ruột thịt của nàng, đương nhiên không thể cười nổi.
“Sau đó thì sao?” Nàng khẽ hỏi.
Gió ngoài cửa sổ nhè nhẹ thổi vào, cuốn tan bầu không khí có phần ngột ngạt trong phòng.
Trầm Hương ổn định lại cõi lòng đang xao động bởi câu chuyện yêu hận khắc cốt ghi tâm của Đại lão gia và Thẩm thị, từ từ nói: “Không lâu sau, Đại phu nhân mang thai.”
Khóe môi Thu Minh Nguyệt nhếch, Đại phu nhân có thai, mà Thẩm thị cũng vì thế mà mất con. Không, hài tử của Thẩm thị là do Đại phu nhân hại chết.
Trầm Hương không nhận ra sát ý vừa chợt lóe lên trong Thu Minh Nguyệt, vẫn tiếp tục nói: “Nhưng mà, từ sau khi Đại phu nhân hoài thai, Đại lão gia không còn nhìn bà ta thêm lần nào nữa. Nhưng khiến người ta ngạc nhiên chính là, từ đó về sau, Đại lão gia không còn nhắc đến chuyện nạp bình thê nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT