Thu Minh Hiên khoác trên mình chiếc áo bào sắc nguyệt hoa, ngồi sau tấm bình phong, dáng vẻ tuấn tú thanh nhã như tùng như trúc. Qua lớp bình phong mờ ảo, hắn ta trông thấy bóng dáng thướt tha của thiếu nữ, tựa như tiên tử từ chín tầng mây hạ xuống, huyền ảo mà mê hoặc lòng người. Thấy nàng bị làm khó, hắn ta suýt nữa không kiềm chế được mà xông ra giải vây cho nàng. Nhưng khuôn phép lễ giáo không cho phép hắn tùy ý hành động, chỉ có thể đè nén sự lo lắng và nôn nóng trong lòng. Đến lúc này, khi mọi chuyện đã lắng xuống, hắn ta mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Ở gian ngoài, Thu Minh Nguyệt nhìn bàn ăn toàn là nữ nhi, trong lòng không nhịn được mà thở dài.
Nơi nào có nữ nhi là nơi đó có tranh đấu. Nữ nhi đầy sân thế này, sau này chẳng biết làm ra phong ba gì nữa đây.
Sau khi dùng xong bữa tối, Thu Minh Nguyệt cũng không về ngay, mà cùng đệ đệ Thu Minh Thụy đến Thấm viên của Thẩm thị. Thẩm thị đã nghe nói chuyện vừa xảy ra ở đại sảnh, vội vàng kéo Thu Minh Nguyệt nói: “Minh Nguyệt, vì sao Lục Diên lại bị phu nhân trách phạt thế? Từ nhỏ nàng ấy đã hầu hạ bên cạnh con, đối với con cũng rất chân thành. Chúng ta vừa đến Thu gia, bên cạnh nếu không có người thân cận, sau này…” Bà không phải không lo lắng gì, biết là con mình có suy nghĩ riêng, làm gì cũng có chừng mực. Nhưng Thu phủ này rộng lớn như thế, hai người ở đây lạ nước lạ cái không quen ai, không ai giúp đỡ, sau này khó khăn thế nào chứ?
Bà thở dài: “Phu nhân làm thế là muốn đuổi phụ tá đắc lực của con đấy.” Mặc dù bà hiền lành nhưng cũng không phải kiểu người ngu dốt, sao không biết được đại gia tộc này rối loạn thế nào chứ?
Đôi mắt Thu Minh Nguyệt sáng rực lên, không ngờ mẫu thân nàng lại nhìn thấy mọi chuyện như thế. Nàng đỡ lấy tay Thẩm thị, ra hiệu cho tất cả nha hoàn lui xuống, rồi đỡ Thẩm thị vào trong phòng.
“Di nương, người có thể hiểu được thế này là tốt rồi.” Trong lòng nàng không phải không đau, mẫu thân của mình, mà ngay cả một tiếng nương cũng không thể gọi. (Lucky x TYT)
“Con chỉ sợ người yếu đuối quá sẽ bị phu nhân bắt nạt thôi.” Nàng dừng một chút, nhỏ giọng ghé sát vào tai Thẩm thị thì thầm mấy câu. Đầu tiên là Thẩm thị ngạc nhiên, rồi sau đó lại thở dài: “Thật khó cho nha đầu Lục Diên rồi.”
Thu Minh Nguyệt cúi đầu im lặng một lát, mới nói: “Di nương, tin tưởng con, chuyện này chỉ là tạm thời thôi.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nữ nhân, trong lòng Thẩm thị cảm thấy ấm áp.
“Ừm.”
Bà lại sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, vẻ mặt hiền từ.
“Ta có con và Minh Thụy đã đủ rồi. Chỉ cần hai tỷ đệ các con an yên, vui vẻ cả đời, thì đời này ta đã thấy đủ rồi.”
“Nương…” Chóp mũi Thu Minh Nguyệt đau xót, cuối cùng không nhịn được kêu.
Thẩm thị vội vàng che miệng nàng: “Đừng để ai nghe thấy được đấy.” Bà kích động nhìn xung quanh, xác định không ai nghe thấy mới nới lỏng tay ra.
Thu Minh Nguyệt nắm chặt tay bà, trong mắt phượng là vẻ kiên định.
“Nương, người hãy tin tưởng con. Một ngày nào đó, con sẽ quang minh chính đại gọi người một tiếng “Nương.””
Thẩm thị dịu dàng cười: “Ừm, ta tin con.”
Tuy rằng Thu Minh Thụy còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ trong khoảng một ngày ngắn ngủi trôi qua đã khiến cho cậu hiểu được trong nhà lớn tranh đấu lớn thế nào, trong lòng cũng có chút sợ hãi và mơ hồ. Giờ phút này nghe tỷ tỷ nói chắc chắn như thế, trong lòng cậu cũng vui vẻ hẳn lên, quên luôn việc ăn cơm tối không thoải mái, kéo Thẩm thị nói chuyện.
“Di nương, chiều hôm nay cha nói muốn để con và các ca ca cùng đi học.” Vẻ mặt cậu rất vui vẻ, trong mắt cũng vô cùng rạng rỡ.
“Thật à?” Thẩm thị rất vui vẻ, nhi tử của bà vốn dĩ rất thông minh, sau này nếu có thể thi được công danh, sẽ là sự trợ giúp lớn cho tiền đồ của nữ nhi.
Thu Minh Thụy nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, cha nói mấy ngày nữa sẽ sắp xếp cho con. Cha còn kiểm tra bài vở của con, nói rằng trong kỳ thi Xuân Vi ba năm sau, con chắc chắn có thể lọt vào ba bảng đầu.” Vẻ mặt cậu tự đắc, trong mắt là vẻ kiêu ngạo rất rõ ràng.
Thu Minh Nguyệt sờ đầu cậu: “Tự tin là chuyện tốt, nhưng đệ phải nhớ kỹ, núi này cao còn có núi khác cao hơn, không thể kiêu ngạo tự cao biết không? Học là việc không có giới hạn, sau này vào trường, phải học cùng phu tử cho tốt, sau này cũng không thể cậy mình tài mà khinh người đấy.”
Thu Minh Thụy luôn nghe những gì mà tỷ tỷ mình nói, học vấn của tỷ tỷ còn tốt hơn phu tử đấy. Cho nên trong lòng cậu, những gì tỷ tỷ nói chắc chắn là chính xác. Cho nên cậu liên tục gật đầu.
“Đệ đệ biết rồi ạ.”
Mẫu tử ba người đang nói chuyện, thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng của nha hoàn Hạ Diệp.
“Lão gia, người đến rồi ạ.”
Thẩm thị ngẩng người, cho dù bà có che giấu tốt thế nào thì trong đáy mắt cũng xẹt lên một tia vui sướng.
Thu Minh Nguyệt lắc đầu, vì sao nữ tử trên thế giới này phải thở dài, đau lòng. Ngẩng đầu chỉ thấy Đại lão gia đang ngẩng cao đầu hiên ngang bước vào, thấy Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Thụy ở đây, thì nở nụ cười dịu dàng.
“Minh Nguyệt và Minh Thụy cũng ở đây à.”
Ông đi đến bên cạnh Thẩm thị, ánh mắt dịu dàng nhìn bà.
“Dùng bữa tối chưa?”
Làm thế này trước mặt nữ nhi nên Thẩm thị có chút thẹn thùng nhưng bà vẫn gật đầu.
“Đã dùng rồi ạ.”
Thu Minh Nguyệt rất biết nhìn mà lôi kéo đệ đệ chuẩn bị đi, nhưng lại bị Đại lão gia gọi lại.
“Minh Nguyệt.”
Thu Minh Nguyệt quay đầu lại nói: “Phụ thân có việc gì sao ạ?”
Ánh mắt của Đại lão gia lộ chút áy náy: “Lục Diên…”
Thu Minh Nguyệt cười nhạt cắt ngang lời ông: “Lục Diên làm sai, mẫu thân trách phạt nàng ấy là việc nên làm ạ.” Nàng cụp mắt, sắc mặt ảm đạm, có thể thấy rõ được trong lòng nàng vẫn cảm thấy đau lòng.
Đại lão gia vừa vui mừng vì nữ nhi tuy còn nhỏ nhưng biết lễ nghĩa, còn mặt khác cũng tức giận vì Lâm thị kiêu ngạo, ương ngạnh, ngày đầu tiên nữ nhi vào phủ đã trách phạt nha hoàn của nàng, lòng dạ ác độc, quả thật không có phép tắc. Thấy nữ nhi gặp tủi thân còn giải vây cho Lâm thị thì trong lòng ông lại thấy áy náy.
“Vừa nãy ta đã muốn nói với mẫu thân con rồi, hai ngày tới mẫu thân sẽ sắp xếp để bà buôn vào phủ, để ba người chọn vài nha hoàn hầu hạ trong phòng.” Những lời này Đại lão gia thật sự đã nói với Thẩm thị, ngoài ra cũng muốn cho Thu Minh Nguyệt cảm thấy an tâm.
Bởi vì sau khi dùng xong bữa tối, Đại phu nhân có nói một câu. Mẫu tử bọn họ vừa mới từ Dương Châu đến đây, bên cạnh chẳng có mấy nha hoàn hầu hạ, ngày mai cho ngươi phân phó nha hoàn đến. Bà ta biết, những nha hoàn được phân phó này chắc chắn là lựa từ người trong phủ. Lâm thị ở đây mười mấy năm, nha hoàn trong phủ đều là tâm phúc của Lâm thị. Nha hoàn được bà ta phân công nói thẳng ra là đến nằm vùng, đến giám sát mẫu tử Thẩm thị, Thu Minh Nguyệt có thể an tâm được sao? ( truyện trên app T Y T )
Lần này Đại lão gia đến đây là để nói rõ, để bà buôn vào phủ, nha hoàn được mua đương nhiên là người bên ngoài. Những người này không ở trong Thu phủ, nên tỷ lệ trở thành nằm vùng trở nên rất nhỏ. Tuy với thủ đoạn và nhân mạch của Đại phu nhân, bà ta cũng có khả năng mua chuộc những người này. Nhưng mà chỉ cần không phải là người trung thành với Đại phu nhân từ đầu, đều có thể thay đổi được không phải sao? Có câu nói, đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Sau khi Thu Minh Nguyệt trở lại Tuyết Nguyệt Các, đám người Tôn ma ma đương nhiên cũng biết Lục Diêm đã bị giáng làm hoán y phòng. Các nàng ấy biết dụng tâm của Thu Minh Nguyệt, nghĩ đến cảnh chủ tử vừa mới vào Thu gia mà mỗi bước chân đã gian nan như thế, thật cẩn thận tính kế, trong lòng các nàng ấy rất đau lòng, nhưng cũng không nói gì, chỉ hầu hạ nàng rửa mặt rồi lùi xuống.