Lại nói về Đại phu nhân, khó khăn lắm đêm nay mới xử lý được nha hoàn của Thu Minh Nguyệt nên tâm trạng bà ta rất tốt, nhưng một lát sau nghe nha hoàn nói Đại lão gia đi đến phòng Thẩm thị. Sắc mặt lập tức bao phủ vần mây đen, cầm chiếc chén trà có chữ “Thọ” màu xanh trên bàn định ném xuống đất.
Lý ma ma vừa khéo vén màn tiến vào, thấy dáng vẻ này, giật mình lập tức chạy đến ngăn cản bà ta.
“Ôi, phu nhân của ta ơi, lúc này người không thể tức giận được. Nếu như bị lão thái gia và lão thái quân biết, sẽ nói người lòng dạ hẹp hòi không biết bao dung.” Bà ta vừa nói vừa cầm lấy chén trà trong tay Đại phu nhân, đưa ánh mắt nhìn nha hoàn Đại Mạo bên cạnh. Đại Mạo lập tức hiểu ý, đi ra ngoài canh gác.
Đại phu nhân thở phì phò ngồi xuống, biểu cảm dần đen lại.
“Con tiểu hồ ly đó, vừa về đã quyến rũ lão gia, làm ta tức chết mất.”
Lý ma ma đứng bên cạnh an ủi: “Phu nhân, người tức giận với một tiểu thiếp làm gì? Chẳng đáng chút nào. Thẩm thị kia ở bên ngoài mười mấy năm nay, hơn nữa, ả ta còn sinh cho lão gia hai đứa con, vừa mới được lão gia đón về mà, nếu lúc này lão gia không quan tâm ả ta, khó tránh được việc sẽ mang tiếng bất nghĩa. Khi đó nếu rơi vào tai lão thái gia và lão thái quân cũng không thể nào nói nổi.”
Đại phu nhân cũng hiểu được lý lẽ này, nhưng mà trong lòng của bà ta vẫn rất lo sợ. Bà ta nhìn Lý ma ma, Lý ma ma là vú nuôi của bà ta, mấy năm nay đi bên cạnh bà ta cũng đưa ra không ít kế sách.
“Ma ma này, bà cũng biết đó, trái tim của lão gia không nằm ở chỗ ta, mấy năm nay ông ấy rất lạnh nhạt với ta. Nếu không có Minh Hà, sợ rằng…” Đại phu nhân nói đến đây, đôi mày và mắt bà ta đột nhiên tối lại, trên mặt không còn vẻ uy nghi như thường ngày, mà thay vào đó là một chút bi thương.
Lý ma ma thấy thế cũng đau lòng, tròng mắt khẽ đảo, nói: “Phu nhân, đừng quên, khi Thẩm thị đến, người bị lạnh nhạt không chỉ mình người.”
Đại phu nhân ngẩn ra, sau đó vẻ mặt ghét bỏ.
“Bà nói tiện nhân Tử Vân kia à?”
Lý ma ma cười: “Phu nhân, người đã quên mất Lệ di nương rồi à?”
Ánh mắt Đại phu nhân chợt lóe lên, rồi sau đó nhíu mày.
“Ả ta cũng là kẻ vô dụng thôi, dùng nhan sắc dụ dỗ cả một khoảng thời gian dài cũng chẳng lấy được trái tim của lão gia.” Năm đó Đại lão gia si mê Thẩm thị, Lâm thị tức giận nên Lý ma ma mới đưa ra cho bà ta một kế, để cho đại nha hoàn có nhan sắc tốt nhất bên cạnh bà ta lúc đó đến thông phòng cho lão gia. Trước đó Lâm thị nhất quyết không đồng ý, nhưng mắt thấy khoảng thời gian Đại lão gia đến phòng mình ngày càng ít nên cũng nghe theo kế này.
Mà nha đầu của bà ta thật sự không chịu thua kém, vừa mới thông phòng cho Đại lão gia ba tháng đã thăng lên làm di nương. Mà khoảng thời gian đó, Đại lão gia đi gặp Thẩm thị ngày càng ít. Lâm thị mới an tâm một chút, nhưng không ngờ, Lệ di nương kia cũng là người không dùng được. Chỉ có mấy tháng, Đại lão gia đã bỏ lơ ả ta. Thật sự khiến Lâm thị tức đến mức xém chút nữa đã nghiến nát hàm răng bạc. (Lucky x TYT)
Lý ma ma cười nham hiểm: “Phu nhân này, Lệ di nương không có con, xuất thân từ nha hoàn, trong phủ này không có ai để ả ta dựa vào, mấy năm nay lão gia cũng không sủng ả ta nữa, cũng chỉ dựa vào thi ân của người mà sống sót. Huống chi cũng nhờ ân điển của người mà ả ta mới có phúc như ngày hôm nay, người ta thường nói nhận ân huệ một giọt nước, phải báo đáp bằng cả suối nguồn. Bây giờ cũng là lúc để Lệ di nương báo ân rồi.
Đại phu nhân híp mắt: “Ma ma nói đúng.”
Ở thời cổ đại, cấp bậc của thê thiếp rất khắc nghiệt, thiếp ngày ngày phải đến thỉnh an Đại phu nhân, sớm chiều không thể bỏ bớt, không thể xem nhẹ. Chủ mẫu không tốt còn có thể đặt ra quy tắc cho thiếp thất. Mà lương thiếp như Thẩm thị thì không cần. Nên kế hoạch làm khó Thẩm thị của Đại phu nhân đã bị bóp chết từ trứng nước. Nhưng mà vì không để ai nắm được nhược điểm, ngày nào Thẩm thị cũng đến thỉnh an, cũng rất hiếu thuận với lão thái gia và lão thái quân. Từ từ, khúc mắc trong lòng của lão thái gia về Thẩm thị cũng đã được tiêu bớt. Hơn nữa Thu Minh Thụy tuy còn nhỏ nhưng học vấn rất tốt. Điều này càng khiến lão thái gia, người luôn tự phụ thanh quý, vui mừng khôn xiết cũng từ đó biết được Thẩm thị dạy dỗ rất tốt, còn ngồi khen Thẩm thị trước mặt Đại phu nhân rất lâu, khiến Đại phu nhân tức đến mức nắm chặt khăn tay, sắc mặt đen lại vô cùng đáng sợ. Nhìn vẻ mặt Thẩm thị đầy kinh ngạc như được sủng ái mà lo sợ, trong mắt bà ta càng lóe lên những tia âm độc sắc bén.
Thu Minh Nguyệt có thể nhìn thấy được, thật ra lão thái quân thật sự rất thích Thẩm thị, trong lời nói của bà có đủ những cảm xúc yêu thương, cưng chiều, cùng với sự áy náy vô cùng lớn. Có một lần, trong lúc vô tình nàng nghe thấy Hàn ma ma nói được mấy câu. Mới biết thì ra Thẩm phủ từng có ơn cứu mạng đối với lão thái quân.
Mười chín năm trước, cung đình biến động, kinh thành đâu đâu cũng có cảnh chém giết, lão thái quân Giả thị đưa theo tiểu nữ cùng người hầu trốn đến Dương Châu, trên đường hạ nhân thấy hơi tiền thì nổi máu tham nên cướp sạch hết của cải. Mấy ngày trời đi đường đã khiến Giả thị vô cùng mệt mỏi, giờ phút này còn tức đến mức phải ngã bệnh. Vào lúc các bà đang tứ cố vô thân, ăn ngủ ở căn miếu đổ nát thì may mắn gặp được mẫu tử Ngu thị đang trở về thăm nhà mẹ đẻ, mới giữ được cái mạng này. Thẩm thị lại từng tự mình chăm sóc cho Giả thị đang bị bệnh nửa tháng trời, nên Giả thị đối với bà vừa cưng chiều vừa biết ơn.
Sau này, Đại lão gia nói muốn đến Dương Châu đón Giả thị, thì mới quen được Thẩm thị, vừa gặp đã yêu Thẩm thị. Vốn mẫu thân của Thẩm thị là Ngu thị và Giả thị đã định sẵn hôn ước, nào ngờ về sau, do số phận trêu đùa, Đại lão gia lại cưới Lâm thị, thứ nữ đích truyền của Thái sư.
Chuyện rối ren đó lại liên quan đến lão tổ tông Đại Lâm thị, người mới vừa qua đời cách đây không lâu. Đại Lâm thị chính là bác của Lâm thị, năm đó chính tay bà ta đã thao túng, khiến Lâm thị gả cho Đại lão gia. Mà chuyện này, Hàn ma ma kể rất qua quýt nhưng Thu Minh Nguyệt cũng hiểu được. Hóa ra nhân duyên giữa mẫu thân nàng và Đại lão gia lại bị lão tổ tông kia phá hỏng. Chẳng trách, thái độ của Đại lão gia đối với Lâm thị lại lạnh lùng, chẳng chút yêu thích nào như thế, thế sao lại để bà ta quản chuyện trung khố này chứ? Thì ra, quyền hành này vốn là do lão tổ tông khi còn sống ban cho. Lão tổ tông không thích Giả thị nhà mình, sau khi Giả thị xuất giá, Đại Lâm thị vẫn nắm chặt quyền hành trong tay không chịu giao ra, sau này lại giao cho cháu gái của mình, hơn nữa cũng thiên vị Lâm thị hơn, nên mới khiến Lâm thị làm càng không coi ai ra gì thế này. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Còn về phần vì sao lão tổ tông không thích Giả thị, Hàn ma ma không nói. Thật ra Thu Minh Nguyệt cũng biết, đây chính là bí mật mà chắc chắn lão thái quân không muốn để ai biết đến. Nàng là tiểu bối, quả thật không nên dò xét chuyện riêng của trưởng bối, nên không quan tâm nữa.
Nói như vậy, cũng chẳng trách được Đại lão gia lại si tình với Thẩm thị đến thế.
Nhớ đến ngày ấy khi Đại phu nhân nghe lão thái quân nói bà buôn đến tuyển nha hoàn cho mẫu tử ba người, thì sắc mặt đó quả thật còn đen hơn cả đít nồi.
“Ngũ muội muội.”
Một giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền đến, Thu Minh Nguyệt khẽ sững lại, ngước mắt lên. Chỉ thấy một người mặc y phục màu trắng ngà, gương mặt mang theo nụ cười ôn hòa như gió, chậm rãi bước tới.
“Sao muội lại đứng đây một mình thế, nha hoàn của muội đâu?” Thu Minh Hiên liếc nhìn xung quanh, không thấy nha hoàn của nàng mới hỏi.
Thu Minh Nguyệt nhanh chóng che dấu cảm xúc thay đổi trong mắt của mình, lùi ra phía sau từng bước.
“Rảnh không có việc gì làm, nên dạo xung quanh một chút.”
Thu Minh Hiên nhìn thấy dáng vẻ xa cách của nàng, đôi mắt không nhịn được mà tối lại, bỗng nhiên lên tiếng.
“Ngũ muội muội chán ghét ta à?”
Thu Minh Nguyệt ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đau lòng của hắn ta, trong lòng như đang rất xúc động theo bản năng nói.
“Không có.”
“Thế vì sao cứ thấy ta muội lại trốn?” Thu Minh Hiên tiến lên từng bước, Thu Minh Nguyệt lập tức lùi ra sau từng bước.
“Đại ca hiểu lầm rồi.” Trên mặt nàng nở một nụ cười nhạt: “Nam nữ khác biệt, tuy rằng chúng ta là huynh muội nhưng không thể quên lễ nghi được.”
Thu Minh Hiên im lặng, Thu Minh Nguyệt nhìn xung quanh, cách đó không xa đã có nha hoàn đang đến, nàng cúi đầu.
“Đại ca, ta có việc, về phòng trước.” Nàng nói xong thì bước đi, thậm chí nàng còn không thấy được vẻ mặt mất mát của Thu Minh Hiên.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của Thu Minh Nguyệt, Thu Minh Hiên nhíu mày, hắn ta cứ cảm thấy Ngũ muội muội này đối xử với hắn ta rất kỳ lạ, tựa gần mà xa, tựa rời mà chẳng dứt.
Đang suy nghĩ thì bên kia có nha hoàn vội vàng đi đến.
“Đại thiếu gia, thì ra người ở chỗ này, phu nhân đến rồi, người về nhanh nhanh nhé.”
Thu Minh Hiên hoàn hồn, thản nhiên nói: “Đã biết.” Thu Minh Nguyệt vội vàng trở về Tuyết Nguyệt Các của mình, phất tay cho các nha hoàn lùi đi, đi vào phòng, ngồi trên mỹ nhân tháp làm từ gỗ tử đàn, nàng thất thần nhìn chằm chằm vào gốc đào ngoài cửa sổ. Cây đào có màu hồng phấn xinh đẹp như bao phủ bởi một lớp sương, khiến ký ức của nàng rơi vào một thế giới khác… Nghĩ một chút, đôi mắt của nàng lại bị bao phủ bởi một tầng sương mờ, mơ màng không thấy rõ vẻ mặt.