Trần Ái Ân cân nhắc một chút, rồi chỉ nói với Nghiêm Xuân Hương một câu: “Chị dâu, kỳ thật từ khi Từ Lệ Anh còn làm thanh niên tri thức ở đội sản xuất chỗ em, chẳng những đã quen biết Lâm Kiến Quốc mà còn luôn ở trước mặt em khen Lâm Kiến Quốc rất tốt đấy.”
Nhiều hơn Trần Ái Ân cũng không muốn nói, sợ tốt quá hoá lốp.
“Em là nói…” Nghiêm Xuân Hương nghe đã hiểu, “Cảm ơn em, được rồi, chuyện này chị sẽ nói lại cho lão Hách nhà chị.”
Nếu Từ Lệ Anh thật sự đã sớm có ý đối với Lâm Kiến Quốc, không có lão Hách giới thiệu, vậy thì Từ Lệ Anh liền không gặp Lâm Kiến Quốc, càng không thể nói ra nói vào Trần Ái Ân như vậy đi?
Sau khi Hách chính ủy nghe Nghiêm Xuân Hương kể lại, cũng không ngạc nhiên: “Lúc trước, cô ấy cũng nói…” Nhưng anh không nghĩ nhiều, còn cảm thấy Từ đồng chí chỉ là có chút ấn tượng tốt với Lâm Kiến Quốc, chứ không phải là…
“Anh để ý chút đi… Về sau ấy là, đừng lo chuyện bao đồng nữa, dù có ý tốt nhưng gây ra chuyện xấu thì cũng chẳng làm cho người ta vui vẻ nổi đâu. Cũng may Ái Ân là một đồng chí biết nói đạo lý, không vì chuyện này mà cáu kỉnh. Chứ nếu chọc đồng chí Ái Ân tức giận bỏ đi mất, anh tìm đâu ra một người vợ bồi thường cho Lâm Kiến Quốc hả? Đừng nói với em là Từ Lệ Anh nhé, em chỉ nhìn thôi cũng biết, Lâm Kiến Quốc thực sự chướng mắt Từ Lệ Anh đấy.”
Hách chính ủy bị Nghiêm Xuân Hương mắng đến không dám hó hé gì: “Được được, em nói đều đúng cả, sau này em nói gì anh nghe nấy, được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT