Một tháng này, Trần Ái Ân đã rất kỹ càng mà khảo nghiệm Lâm Kiến Quốc.
Bởi vì cô phải chăm cả Dương Dương nữa, nên chỉ cần Lâm Kiến Quốc hoàn thành công tác huấn luyện bộ đội về đến nhà, nhất định sẽ giúp một tay quét tước vệ sinh nhà cửa, chưa bao giờ cần Trần Ái Ân phải nhắc một câu.
Tay nghề Trần Ái Ân nấu cơm rất tốt, Lâm Kiến Quốc ăn đến quên cả đường về. Cuối cùng, cơm là Trần Ái Ân nấu, những chuyện sau khi ăn xong, tuyệt đối là Lâm Kiến Quốc tự động tự phát mà làm.
Mẹ Trần cười: “Được, vậy Kiến Quốc đưa hai mẹ con mình về.” Một chuyến trở về này, Kiến Quốc đã có thể danh chính ngôn thuận thành con rể nhà bà rồi.
Phải cho đến khi đã lên xe lửa, mẹ Trần mới phát hiện lý do vì sao Lâm Kiến Quốc cứ một hai muốn đưa hai mẹ con bà trở về. Nhìn chồng sách vở như toà núi nhỏ kia, mẹ Trần há hốc mồm: “Sao nhiều sách như vậy, các con còn tùy tiện đem theo…”
Không sợ bị người ta phán thành xú lão cửu hả?
“Mẹ, đã không sao rồi.” Trần Ái Ân đem tình hình chính trị hiện tại nói rõ với mẹ Trần , “Về sau con có muốn đọc sách thì cứ đọc thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT