“Đảo? Đổ?” Trần Ái Ân chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng được tiếng mất bên ngoài đang kêu gì đó, cô lặp lại một lần.
“Đổ? Em nghe thấy thế sao?” Nghiêm Xuân Hương đột nhiên kích động đứng phắt dậy, mở cửa lắng nghe, quả nhiên là kia bốn người kia đã bị lật đổ, mười năm dày vò không thôi đã qua rồi, “Đổ, rốt cuộc cũng đổ rồi, ngày tháng về sau của mọi người đều có thể tốt rồi. Ái Ân à, chị thực sự thích có em gái như em quá đi, thật tâm lý. Kiến Quốc chẳng những nhân phẩm tốt, còn có tài, có một số việc em phải nhân lúc còn sớm mà nắm chặt cơ hội.”
Nếu trung ương chính thức tuyên bố với toàn dân bốn người kia rơi đài, vậy thì những gông xiềng vẫn luôn đè ép trên người lão Hách nhà cô và Lâm Kiến Quốc cũng có thể cởi ra được rồi.
“Tục ngữ nói thật đúng, ruộng hoang không ai cày, cày xong lại người người tranh. Nên nói hay không nên nói, chị cũng đã nói hết với em rồi. Dương Dương ở cùng với em tốt như vậy, chị biết, đổi thành một người khác, cũng đều không thể làm tốt như em.”
Nghiêm Xuân Hương nắm lấy tay Trần Ái Ân, đem những chuyện Lâm Kiến Quốc bị ác ý chèn ép và cả quá trình tìm đối tượng đầy xấu hổ của anh ngày trước đều kể hết cho Trần Ái Ân: “Vì chuyện này mà khiến lão Hách nhà chị giận điên lên, lão ấy cảm thấy mấy cô gái nhát gan sợ phiền phức đó chính là kiến thức hạn hẹp, ý chí cách mạng không kiên định, không biết rằng mặt trời sắp lên mà bị bóng đêm hù cho sợ mất mật, khuất phục dưới thế lực hắc ám. Lão Hách từ mấy lần đó mà cảm thấy uất nghẹn, quyết tâm phải tìm cho Kiến Quốc một cô gái không thua kém gì mấy cô đó. Cho nên mới…”
Cho nên mới chú ý tới Từ Lệ Anh, một nữ sinh viên vô tình gặp được trước cổng quân doanh hôm đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT