Hơn nữa, nhìn cái đầm trên người con gái, ba Trần cũng cảm thấy đây hẳn là Lâm Kiến Quốc mua cho Trần Ái Ân. Nếu Lâm Kiến Quốc không có ý với con gái ông, chỉ xem nó như em gái, thì sao trước khi không mua, gần đây lại mua. Điều này chứng tỏ, gần đây Lâm Kiến Quốc mới động tâm tư với con gái ông.
Điểm này, hẳn là không sai được.
Lúc sau, ba Trần đem suy đoán của mình nói cho mẹ Trần. Mẹ Trần ngẫm nghĩ, ngày hôm sau bà lên xã từ sớm, chẳng những thật sự đem tất cả phiếu vải Lâm Kiến Quốc cho đổi hết thành vải, còn đổi thêm một phần đồ giao cho Trần Ái Ân: “Đây là sữa mạch nha cho Dương Dương.” Lâm Kiến Quốc gửi nhiều đồ như vậy, dĩ nhiên là không thể bạc đãi đứa nhỏ Dương Dương rồi.
Đi mua sắm một chuyến này, mẹ Trần chẳng những mua về sữa mạch nha, còn mua cả đường nữa, bà nghĩ cũng không bao lâu nữa, Dương Dương có thể ăn được rồi.
Trần Ái Ân giơ miếng vải trên tay lên: “Này thì sao? Mẹ, mẹ là chuẩn bị để con làm quần áo cho Dương Dương ạ? Làm cũng được, nhưng miếng vải này có phải hơn lớn quá không, đây là mẹ muốn con làm cho Dương Dương mấy bộ vậy?
“Không, Dương Dương mẹ tự làm, miếng vải này là chuẩn bị cho Lâm Kiến Quốc. Lúc con trông Dương Dương thì tiện thể làm luôn bộ quần áo này đi. Làm nhanh một chút đấy.” Sau khi làm xong, vừa vặn kịp lúc gửi qua trước trung thu cho Lâm Kiến Quốc, rất có ý nghĩa.
Trần mẹ nghĩ kỹ rồi, lần này lúc gửi quần áo cho Lâm Kiến Quốc, bà phải hỏi rõ rang mới được. Lâm Kiến Quốc rốt cuộc có định làm mai cho con gái bà không. Nếu Lâm Kiến Quốc đồng ý thì về sau nếu anh lại gửi cho họ nhiều đồ như vậy nữa, nhà họ cũng không dám nhận. Dương Dương là con trai Ái Trạch, nhà họ chăm nom nó cũng là chuyện phải phải làm, lấy nhiều đồ của Lâm Kiến Quốc như vậy, bà đuối lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play