Trần Ái Ân xuyên qua thành cô gái nhỏ, phàm là con gái ai chả thích có quần áo mới. Mặc nhiều quần dài, chợt nhìn thấy váy đầm, cho dù kiểu dáng của nó không thể so với những chiếc váy của thời hiện đại sau này, Trần Ái Ân cũng vẫn thích.
Lúc Trần Ái Ân mặc váy đầm đi ra, vậy mà đẹp đến nổi mẹ Trần khen không dứt miệng: “Đẹp, thật sự rất đẹp. Mẹ có nghe các thanh niên trí thức nhắc qua, váy đầm là hàng hóa rất khó mua. Bọn họ có tiền, lại mua không được. Mỗi lần thành phố có váy đầm, trong tay có tiền còn phải dựa vào dành giật mới mua được đó. Đẹp thật đấy, con gái mẹ ăn mặc phong cách tây, trông chẳng khác gì các cô gái thành phố cả.”
Trần Bảo Quốc trông mà phát ngốc: “Em gì ơi, em có phải em gái anh đây không vậy? Sao cảm giác như mày thay đổi thành người khác ấy.” Em gái hắn mặc cái váy đầm này, so với mấy nữ thanh niên tri thức trong đội sản xuất của bọn họ đều đẹp hơn nhiều.
Trần Bảo Quốc nhịn không được mà đem các nữ thanh niên tri thức trong đội và Trần Ái Ân để cùng một chỗ so qua, sau đó kinh ngạc phát hiện, em gái nhà mình thật sự không giống người nhà quê, so với người thành phố còn giống người thành phố hơn.
Được người nhà khen, Trần Ái Ân cười đến hớn hở: “Tàm tạm thôi.”
“A a.” Nhìn thấy Trần Ái Ân vừa trở nên xinh đẹp hơn, Dương Dương ở ngực mẹ Trần làm loạn ầm ĩ, giương tay nhỏ một hai muốn Trần Ái Ân ôm mới chịu. Mắt thấy mẹ Trần bị Dương Dương làm ầm ĩ đến ôm không vững, Trần Ái Ân vội vàng đem thằng bé ôm lấy: “Cái thằng nhóc nghịch ngợm nhà con.”
Dương Dương ôm lấy cổ Trần Ái Ân rồi ở trên mặt cô hôn một cái, sau khi hôn xong, vẻ mặt cu cậu ra chiều đắc ý lắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play