Chính là, Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa đều còn sống cả, trừ phi hai vợ chồng này chủ động giao ba đứa bé cho Lâm Kiến Quốc nuôi, chứ không thì dù Trần Ái Ân có hảo tâm cũng không thể mở miệng yêu cầu được.
Có Triệu Mỹ Hoa ở đây, Trần Ái Ân có đi cũng đều không an tâm chút nào.
Vì thế, Trần Ái Ân đã cho Lâm Đại Bảo một cái hộp. Trong hộp có nhiều nhất chính là tem, là phương tiện để hai người viết thư qua lại.
Lâm Đại Bảo gật gật đầu: “Thím nhỏ, cháu sẽ viết thư cho thím. Thím, thím nhất định phải hồi âm nhé.”
Chờ sau khi Lâm Kiến Quốc một tay đỡ Trần Ái Ân, một tay ôm Dương Dương béo ú đi vào rồi, Lâm Đại Bảo chắc chắn Trần Ái Ân nhìn không thấy mình nữa thì lúc này mới ôm mẹ Lâm khóc: “Bà nội, cháu nhớ thím nhỏ lắm, làm sao bây giờ?”
Mẹ Lâm mỗi tay một đứa, vỗ vỗ Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo: “Không sợ, nhớ thím nhỏ thì viết thư cho thím, về nhà xem ảnh chụp chung của thím nhỏ và các cháu. Tấm ảnh đó cứ để ở nhà bà nội, bà nội giúp các cháu cất kĩ, nhất định sẽ không vứt đi đâu.”
Lâm Đại Bảo dùng tay áo lau lau hai mắt mình một phen: “Vâng, cháu nhớ thím nhỏ thì sẽ xem ảnh chụp. Bà nội, thím nhỏ cho cháu một cái hộp, cháu để ở nhà bà nhé. Bà đừng để mẹ cháu cầm đi đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT