Dương Dương thật sự rất mệt, dù có dụi nữa cũng chịu không nổi. Không được vài cái, mắt nó đều đỏ cả lên. Cũng không biết mắt thằng bé đỏ lên là vì bị dụi đỏ hay là bởi vì mệt rã rời, khó chịu không vui mà sắp khóc.
Trần Ái Ân bất đắc dĩ: “Anh cũng thật là, bắt nạt Dương Dương như vậy đó hả? Có ai làm ba như anh không?”
Biết thằng bé là do không thân với anh nên khi trời tối cu cậu mới lo lắng như vậy, mà còn so đo với nó nữa chứ. Lâm Kiến Quốc có khác gì Dương Dương không, vừa lên hai, mới cai sữa?
Rốt cuộc vẫn là đau lòng con trai mình, Trần Ái Ân đi tới vỗ vỗ bả vai Lâm Kiến Quốc: “Trước mắt anh ra bên ngoài ngồi một chốc đi, chứ không Dương Dương không chịu ngủ đâu. Giờ đã muộn lắm rồi, hai cha con các anh đừng làm loạn nữa được không hả?”
Lâm Kiến Quốc chớp chớp mắt: “Đã trễ thế này rồi nhỉ, đúng là nên để tiểu tử thúi này ngủ nhanh chút.”
Dương Dương không ngủ, anh và Ái Ân làm sao “ngủ” được ha?
Lâm Kiến Quốc vừa rời khỏi phòng, Dương Dương liền không trụ nổi nữa mà ngáp to một cái, sau đó vùi mình vào trong lòng ngực Trần Ái Ân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT