Bên ngoài truyền đến tiếng con trai mình, mẹ Trần cười: “Anh con và Kiến Quốc đã về rồi kìa. Hai đứa này cũng thật là, không biết trời còn lạnh hả, tự mình làm loạn không đủ, còn đem cả Dương Dương cùng đi ra ngoài nữa chứ!”
Trần Ái Ân: “Mẹ, không thể trách Kiến Quốc và anh con được, là Dương Dương tự mình đòi theo ba nó chứ không chịu về cùng con.”
Lúc ấy thằng bé cứ ôm rịt lấy cẳng chân của Lâm Kiến Quốc, nói thế nào cũng không chịu buông tay, cô mà không để nó đi thì cô thành người xấu mất.
Mẹ Trần: “Con ấy à, cứ bênh anh con với Kiến Quốc đi. Chờ sau này Dương Dương lớn lên rồi lại lì lợm không nghe lời giống anh con thì con mới biết hối hận.”
Lời này vừa vặn lọt vào tai Trần Bảo Quốc mới bước vào cửa: “Mẹ, mẹ có lo lắng cho Dương Dương thì cũng chỉ cần nói mỗi nó thôi là được, sao lại lôi con vào làm gì? Con có gì không tốt nào? Mẹ muốn con đi xem mắt, con liền nghe lời mẹ đi gặp con gái nhà người ta rồi đấy thôi. Vậy mà còn chưa đủ nghe lời mẹ nữa à?” Oan uổng chết mất thôi.
“Hừ.” Mẹ Trần không hài lòng, “Có bản lĩnh thì con cũng giống như Kiến Quốc kiếm một cô gái tốt mang thẳng về nhà đi, được vậy mẹ đã chẳng phải nhọc lòng lo kiếm vợ cho con rồi.” Mới gặp lần đầu đã dính ngay cái nhà tham lam.
Cho đến bây giờ, mẹ Trần vẫn còn nguyên một bụng tức đây này, bà càng nghĩ lại càng bực bội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT