“Đáng tiếc, hai đứa con rể nhà tôi nào so được với một người con rể nhà người ta chứ. Con rể nhà này một hai cứ phải để người cha vợ là tôi phải hỗ trợ. Còn con rể nhà Trần Lão Nhị là đưa nhà họ đi lên, có thể so sánh sao? Nói đến nói đi, cũng là đứa nhỏ Ái Ân đứa này lợi hại, có thể khiến cho người như Lâm Kiến Quốc để tâm đến nó như vậy.”
Một người đàn ông chỉ khi đặc biệt để tâm đến một cô gái, mới có thể cũng quan tâm đến nhà mẹ đẻ của cô ấy như vậy.
Tới nhà bọn họ, tình huống lại hoàn toàn tương phản.
Bởi vì con gái ông coi trọng con rể, nên bên nhà con rể hở có chuyện gì là con gái ông lại chạy về nhà mẹ đẻ, một hai làm rộn bắt ông phải ra mặt giải quyết giúp. Nếu ông không chịu giúp, kiểu gì nó cũng khóc đến thiếu điều muốn banh nóc nhà.
Đúng vậy, ông có hai đứa con gái, nhưng so thế nào cũng kém hơn con gái Trần Lão Nhị là sao?
Nghe xong chuyện về thân thế của Dương Dương, lúc này vợ của đại đội trưởng mới hiểu, vì sao chồng bà lại cảm khái, hâm mô con rể Trần Lão Nhị như vậy: “Ra là vậy? Ba bọn nhỏ à, ông có chắc chuyện Lâm Kiến Quốc nói đều là sự thật không? Lỡ như cậu ta vì Trần Ái Ân mà nói dối thì sao?”
“Không đâu.” Đại đội trưởng hút một ngụm thuốc, “Lúc đứa bé được nuôi ở Trần gia, Lâm Kiến Quốc từ bộ đội gửi tới bao nhiêu thứ tốt để nuôi Dương Dương, cả đội sản xuất này, ai mà không biết? Huống chi, nếu Lâm Kiến Quốc có vấn đề về tác phong nam nữ, thì làm sao cậu ta có thể lên làm doanh trưởng như bây giờ được?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play