Edit: Mân Tầm

Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!

– – – – – 

Hiện tại vừa mới vào mùa thu, nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống đáng kể. Thành phố A là một thành phố ven biển, không khí vẫn còn phảng phất mùi tanh mặn của nước biển, vừa ẩm ướt lại oi bức.

Đã ba tháng trôi qua, Lục Thời Minh gần như cứ hai, ba ngày lại đến lau người cho anh trai một lần. Vì anh trai có chút ưa sạch sẽ, nên hắn cũng không muốn để hộ lý chạm vào người anh.

Bao nhiêu lần như thế, anh trai chưa từng có phản ứng gì.

Nhưng sao hôm nay, chỉ mới bị Ngu Thanh Xuyên chạm vào một chút mà đã như vậy?!

Anh trai hắn khẩu vị cũng nặng thật đấy, ngay cả một tiểu mập mạp như Ngu Thanh Xuyên mà cũng nuốt trôi được sao…

Từ nhỏ đến lớn, người mà Lục Thời Minh luôn sùng bái chính là Lục Thời Dực. Anh vừa là anh trai, vừa giống như một người cha—cao lớn, tuấn mỹ, lại có năng lực xuất chúng. Còn rất trẻ nhưng đã là phó tổng của tập đoàn, thu nhập hằng năm lên đến tám con số, là nhân tài đứng đầu.

Một người như vậy, làm sao có thể thích kiểu người như Ngu Thanh Xuyên được?

Mặc dù Ngu Thanh Xuyên là con trai của chủ tịch tập đoàn Ngu Thị, nhưng trong mắt Lục Thời Minh, đến cả một vạt áo của anh trai cũng không xứng chạm vào.

Bản thân Ngu Thanh Xuyên cũng hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến một khả năng, vội vàng vỗ vai Lục Thời Minh, lúc này vẫn còn đang sốc nặng: “Cậu mau đi gọi bác sĩ đi! Anh cậu có phản ứng, có khi nào sắp tỉnh lại không?!”

“Đúng! Đúng rồi!” Lục Thời Minh lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy ra ngoài gọi người, thậm chí quên luôn cả việc có thể nhấn chuông ở đầu giường.

Trong khi đó, Ngu Thanh Xuyên kéo chăn mỏng đắp lên phần thân dưới của Lục Thời Dực để che lại chút thể diện cho anh. Nhưng mùa hè nóng nực, chăn lại quá mỏng… đến mức không che được gì cả.

Ngu Thanh Xuyên: “……”

Cái này… phản ứng có hơi mãnh liệt quá rồi đấy.

Mười phút sau, bác sĩ kiểm tra cẩn thận rồi lắc đầu sau khi nghe Lục Thời Minh kể lại chuyện vừa xảy ra: “Bệnh nhân chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Phản ứng sinh lý này không chịu sự kiểm soát của não bộ, có thể là do tiếp xúc với người quen thuộc hoặc có thiện cảm, nên mới xuất hiện phản ứng như vậy.”

Vừa nói, bác sĩ vừa liếc nhìn Lục Thời Dực—một người đàn ông anh tuấn như bước ra từ tranh vẽ—rồi lại nhìn sang tiểu thiếu gia đang cầm khăn lông, trong lòng khó mà thấy hai người hợp nhau.

Nhưng mà… chẳng phải tiểu thiếu gia thích Lục Thời Minh sao? Vậy sao Lục Thời Dực lại có phản ứng với cậu ấy được chứ?

Bác sĩ người thích lén lút xem phim ngôn tình cẩu huyết, bỗng dưng tưởng tượng ra một kịch bản drama: hai anh em vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù, tranh giành tình cảm.

Nhưng mà… với nhan sắc của tiểu thiếu gia, có khi nào hai người đó lại không cắn câu nổi không?

“Khi nào thì phản ứng này mới hết?” Ngu Thanh Xuyên nhìn Lục Thời Dực, chỉ vào cái thứ vẫn còn quá mức có tinh thần kia, hỏi với vẻ bất đắc dĩ.

Bác sĩ im lặng một lúc, rồi cẩn trọng đáp:

“Theo kinh nghiệm trước đây, nếu có thể giải tỏa ra thì có thể kích thích hoạt động tế bào não, giúp bệnh nhân tăng tỷ lệ tỉnh lại.”

Ngu Thanh Xuyên: “……”

Lục Thời Minh: “……”

Bác sĩ nói xong, cũng hơi ngượng ngùng, liền vội vã dẫn theo y tá rời khỏi phòng bệnh.

Lục Thời Minh nghe xong thì ban đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nghĩ lại thì lập tức bỏ qua mọi do dự. Chỉ cần anh trai có thể tỉnh lại, thậm chí giao cả Ngu Thanh Xuyên ra cũng chẳng sao!

Hai mắt hắn bỗng sáng rực, liền đổi cách xưng hô ngay lập tức: “Vậy làm phiền anh dâu nhé! Anh dâu có đói không? Để tôi đi mua đồ ăn cho! Cậu thích ăn gì? Tôi đi mua ngay!”

Nói xong, không đợi trả lời, hắn đã nhanh chân chạy ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại. Bóng dáng tràn đầy sức sống của một chàng trai trẻ tuổi đang nhảy nhót.

Dù sao thì đây vẫn chỉ là một cậu thiếu niên trung nhị, lớn lên trong sự nuông chiều của anh trai, chưa từng trải qua cú sốc mất đi người thân, nên nhìn thế nào cũng vẫn chỉ như một đứa trẻ bồng bột.

Trong phòng, Ngu Thanh Xuyên đau khổ ôm mặt. Cậu rõ ràng là một xử nam trong sáng, chỉ muốn thoát khỏi cốt truyện mà thôi. Nhưng tại sao cốt truyện này lại… bệnh hoạn như vậy chứ?! À không, phải nói là… mất kiểm soát đến mức này mới đúng!

Cậu thực sự phải ra tay giúp Lục Thời Dực sao?

---------

Lời tác giả:

Lục Thời Dực: Tôi rất mạnh, tôi biết mà.

Về sau Tiểu Ngu sẽ hạnh phúc lắm cho xem, hì hì hì~ Một đêm bảy lần, ai hiểu thì hiểu! 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play