Edit: Mân Tầm

Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!

– – – – – 

Lục Thời Minh nhìn chằm chằm vào mặt Ngu Thanh Xuyên, cố tìm dấu vết nói dối.

Thế nhưng ánh mắt lại không tự chủ bị dấu ấn hình trái tim màu xanh lơ trên mặt đối phương thu hút.

Khuôn mặt này, nếu nhìn kỹ thì cũng không đến mức quá khó coi. Làn da trắng sáng, mắt hai mí khá to, chỉ là thịt có hơi nhiều một chút, thêm vào đó là dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc trước kia, khiến người ta không ưa nổi.

Nhưng giờ phút này, không hiểu sao vẻ ngang ngược kiêu căng ấy lại không còn nữa, ngược lại còn có mấy phần chân thành.

Khiến người ta không tự chủ mà tin lời cậu nói.

Hơn nữa... anh trai hắn thật sự có một nốt ruồi nhỏ trên mông. Dù sao thì, hắn cũng từng giúp anh trai lau người không ít lần.

Loại vị trí kín đáo này, nếu không tiếp xúc thân mật, sao có thể biết được?

Nhưng mà… Lục Thời Minh nhìn dáng người tròn trịa của Ngu Thanh Xuyên, có chút không thể lý giải nổi. Khẩu vị của anh hắn cũng nặng quá đi?

Nhà bọn họ sa sút từ nhỏ, cha mẹ mất sớm, anh trai hơn hắn năm tuổi. Sau biến cố, anh hắn nhanh chóng trưởng thành, một tay nuôi hắn lớn. Nhưng từ khi hắn lên đại học, công việc của anh trai ngày càng bận rộn, hắn cũng vùi đầu vào việc học và khởi nghiệp, hai anh em ít liên lạc hơn.

Bởi vậy, Lục Thời Minh thật sự không rõ tình trạng tình cảm của ca ca.

Chỉ là, Ngu Thanh Xuyên trước đó theo đuổi hắn bám riết không tha, nào là tặng hoa, nào là tặng quà, biểu hiện vô cùng ân cần, thậm chí còn mạnh mẽ cưỡng ép. Không lẽ đều là giả sao?

"Vậy trước đây cậu còn đối với tôi..." Theo đuổi mãi không buông. Lục Thời Minh nuốt mấy chữ sau vào bụng.

"Xin lỗi, Thời Minh." Ngu Thanh Xuyên hoàn toàn nhập vai làm anh dâu, ánh mắt đầy vẻ áy náy: "Vì để ở bên anh trai anh, tôi cần phải khiến người khác tin tưởng. Kỹ thuật diễn của tôi không tệ đúng không? Ít nhất anh cũng tin mà? Thời Minh, tôi thật lòng muốn chăm sóc anh ấy."

Vốn dĩ Ngu Thanh Xuyên biết trên mông Lục Thời Dực có một nốt ruồi nhỏ là nhờ quyển sách nói đến.

Cậu vốn là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, thiên phú xuất sắc, tuổi trẻ đã bộc lộ tài năng. Nhưng trong một lần cứu giúp nữ sinh bị cướp, cậu bị tên bắt cóc đâm vào tay phải. Dù bác sĩ đã tận lực cứu chữa nhưng vẫn để lại di chứng.

Cha cậu là họa sĩ, vô cùng thất vọng khi biết cậu không thể kế thừa sự nghiệp, từ đó không còn đoái hoài tới cậu. Ngay cả mẹ ruột cũng chỉ nhìn cậu đầy tiếc hận.

Còn nữ sinh kia, từ đầu tới cuối chưa từng lộ diện.

Ngu Thanh Xuyên không ngốc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nên không hé lộ việc mình vẫn có thể vẽ bằng tay trái. Cậu giấu tên, lập tài khoản mới, kiếm sống bằng cách vẽ tranh minh họa và bìa tiểu thuyết.

Quyển sách này là một đơn hàng cậu nhận được. Tác giả đã mô tả chi tiết ý tưởng và hiệu ứng mong muốn, thậm chí còn yêu cầu vẽ một người có diện mạo giống hệt Lục Thời Dực. Bởi vậy, Ngu Thanh Xuyên biết cốt truyện, cũng biết nốt ruồi nhỏ của Lục Thời Dực.

Sau khi nhìn thấy dung mạo thật của Lục Thời Dực, Ngu Thanh Xuyên nghĩ, nếu có thể xuyên về thực tại, nhất định cậu sẽ vẽ ra một tác phẩm khiến tác giả hài lòng.

"Vì chăm sóc Thời Dực, tôi còn học cả kiến thức hộ lý." Ngu Thanh Xuyên bổ sung, "Không tin thì ngay trước mặt anh, tôi giúp anh ấy lau người được không?"

Lục Thời Minh trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng hắn có thể ở đây quan sát, Ngu Thanh Xuyên cũng không làm ra chuyện gì kỳ quặc được, vì vậy liền gật đầu.

Ngu Thanh Xuyên lập tức đi vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh, lấy một chậu nước ấm, thuần thục vắt khô khăn mặt, chà đi chà lại vài lần.

Sau đó, chuẩn bị cởi quần áo của Lục Thời Dực.

Không hiểu sao hắn lại có chút căng thẳng. Hơn nữa, khi tới gần nhìn kỹ dung mạo của Lục Thời Dực lại càng có sức hút mãnh liệt. Thật sự rất thích hợp làm người mẫu cho cậu! Ngu Thanh Xuyên theo bản năng dùng ngón tay phác họa hình dáng đối phương.

Lục Thời Minh đứng bên cạnh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Hắn cảm thấy người anh trai hoàn mỹ như thiên thần của mình sắp bị một tên mập ú vấy bẩn.

Nhưng may thay, Ngu Thanh Xuyên không có vẻ gì là si mê quá mức. Động tác của cậu điềm tĩnh, cẩn thận cởi cúc áo sơ mi của Lục Thời Dực, bắt đầu lau người.

Động tác vô cùng thuần thục, nhìn qua liền biết đã học bài bản.

Lục Thời Dực bị tai nạn xe cộ đã ba tháng. Bác sĩ chẩn đoán khả năng trở thành người thực vật vĩnh viễn là cực kỳ cao, bởi vì vụ tai nạn đó quá nghiêm trọng.

Ba tháng trôi qua, người đàn ông vốn cao lớn hoàn mỹ giờ đã hơi gầy đi, cơ bụng rắn chắc như điêu khắc cũng dần biến mất, nhưng làn da vẫn rất đàn hồi, xúc cảm vô cùng tốt.

Ngu Thanh Xuyên vốn yêu cái đẹp, đối diện với thân thể hoàn mỹ thế này, không nhịn được nhân lúc lau người mà sờ soạng vài cái.

Thật sự sờ rất thích!

Nửa thân trên rất nhanh đã lau xong, Ngu Thanh Xuyên tiếp tục chiến trường nửa thân dưới, chuẩn bị cởi quần thì bỗng cảm thấy có gì đó bị cấn.

Hửm?

Ánh mắt cậu dời xuống chỗ vừa bị cấn, nhìn chằm chằm vào cái lều trại to đùng kia, trầm mặc hồi lâu.

Người thực vật... cũng có phản ứng sao?

Mà Lục Thời Minh thì bị sốc nặng, tam quan lần thứ hai vỡ nát.

Anh trai hắn vậy mà lại... cứng lên vì anh dâu?

Đã thành người thực vật rồi mà vẫn có phản ứng mãnh liệt như thế, anh hắn rốt cuộc yêu anh dâu đến mức nào chứ!!

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Cung cấp kiến thức! Người thực vật thật sự sẽ có phản ứng! Ta đã tra tài liệu rồi! Kiêu ngạo ưỡn ngực~

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play