Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
– – – – –
Phòng bệnh VIP yên tĩnh vô cùng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, nhẹ nhàng rải xuống, sạch sẽ đến mức gần như không thấy cả hạt bụi lơ lửng trong không khí.
Ngu Thanh Xuyên ngồi đó, chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của Lục Thời Dực, trong lòng có chút rối rắm.
Nhưng mà khuôn mặt này đúng là đẹp thật. Ngũ quan sắc nét, không một góc nào không hoàn hảo, so với Lục Thời Minh còn tuấn mỹ hơn nhiều. Đây chính là diện mạo của một người đàn ông trưởng thành. Kể cả khi nhắm mắt cũng đã đủ sức hấp dẫn đến mức khiến người ta thất thần, huống hồ gì nếu mở mắt ra…
Nhận ra bản thân đang ngẩn người ngắm đối phương, Ngu Thanh Xuyên vội vàng thu lại suy nghĩ.
Cậu mới xuyên đến thế giới này chưa đầy nửa tiếng. Dù đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng vẫn không thể lập tức coi mình là cậu nhóc mũm mĩm trước kia được.
Chuyện bịa đặt về quan hệ với Lục Thời Dực chẳng qua chỉ là vì muốn thay đổi vận mệnh của bản thân mà thôi.
Hơn nữa, sau này cậu nhất định sẽ không ngăn cản việc điều trị của Lục Thời Dực, cũng sẽ không tìm đường chết lần nữa. Như vậy, nếu một ngày nào đó Lục Thời Dực tỉnh lại, cậu cũng có thể rút lui an toàn. Có lẽ lúc đó, Lục Thời Minh cũng sẽ không vì gọi cậu vài tiếng "anh dâu" mà thẹn quá hóa giận rồi trả thù cậu chứ?
Tương lai đột nhiên trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Nhưng mà… chuyện trước mắt thì xử lý thế nào đây?
Từ trước đến nay, Ngu Thanh Xuyên chỉ mải mê vẽ tranh, chưa từng quan tâm đến chuyện tình cảm. Vì gương mặt quá mức ưa nhìn nên dù là con trai hay con gái, ai cũng muốn theo đuổi cậu. Chỉ là, cậu chưa từng rung động với ai cả.
Sau này vì chấn thương tay, tâm trạng của cậu càng thêm sa sút, ngay cả chuyện tự giải quyết nhu cầu cá nhân cũng rất ít, huống hồ là giúp người khác.
Thế nhưng bây giờ, Lục Thời Dực nhìn thế nào cũng có vẻ "căng thẳng" đến mức đáng thương. Không hiểu một người thực vật như anh ta lấy đâu ra ham muốn mạnh mẽ như vậy? Lúc chưa gặp tai nạn, chẳng lẽ ngày nào cũng như thế sao?
… Nghĩ đến đây, Ngu Thanh Xuyên nhịn không được mà chửi thầm trong lòng.
Chuyện này không giải quyết không được. Nếu một lát nữa Lục Thời Minh quay lại, phát hiện anh trai mình vẫn chưa "bình thường" trở lại, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Ngu Thanh Xuyên nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân: Coi như đang nghịch một món đồ chơi cao cấp vậy!
Nghĩ vậy, cậu quay mặt đi hướng khác, không dám nhìn thẳng, tay run rẩy luồn vào trong chăn.
Bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt làm từ chất liệu tơ lụa mềm mịn, chỉ cần hơi kéo một chút là đã chạm đến nơi cần đến.
Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào thứ kia, toàn thân Ngu Thanh Xuyên chấn động, mặt đỏ bừng, cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng, vành tai cũng ửng hồng.
… To quá đi mất.
Cảm giác nó phải gấp đôi của cậu.
Tay của tiểu thiếu gia vốn nhỏ nhắn, lại có phần mũm mĩm, vậy mà ngay cả khi nắm chặt, vẫn không thể bao hết được.
Anh ta ăn gì mà lớn như thế chứ? Sau này vợ của anh ta chắc chắn có phúc lắm đây…
Nghĩ tới đây, Ngu Thanh Xuyên đột nhiên cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Cậu cũng muốn lớn như vậy!
Mặt cậu càng đỏ hơn, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục động tác. Cơ thể của người đàn ông này không có phản ứng, nhưng nơi đó lại cứng hơn một chút.
Người ta vẫn nói đàn ông có thể "sống" mà không cần não, có lẽ đây chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng mà… có phải Lục Thời Dực quá lâu rồi không giải quyết không?
Ngu Thanh Xuyên chỉ cảm thấy từ khuỷu tay đến bàn tay đều mỏi nhừ, như thể sắp rụng ra đến nơi. Nhìn lên đồng hồ, vậy mà đã qua mười lăm phút!
Bình thường cậu chỉ mất mười phút là xong rồi.
Dù trong phòng bệnh có hệ thống điều hòa ổn định nhiệt độ, nhưng cậu vẫn nóng đến mức đổ mồ hôi. Cậu vốn dĩ bị chăn và lưng quần cản trở, nên động tác vô cùng hạn chế. Trên trán Ngu Thanh Xuyên lấm tấm mồ hôi, trong lòng cắn răng quyết định, dứt khoát xốc chăn lên, kéo quần bệnh nhân của Lục Thời Dực xuống.
Khoảnh khắc ấy, thứ kia lập tức bật ra ngoài.
Trực diện nhìn thấy nó, Ngu Thanh Xuyên suýt nữa rớt cằm, theo bản năng hít một hơi lạnh. To thật sự…
Cậu lập tức sửa lại suy nghĩ. Không phải là vợ tương lai có phúc, mà là có khi bị hành đến khổ luôn ấy chứ.
Nghĩ vậy, cậu đơn giản dùng cả hai tay, động tác nhẹ nhàng như chú thỏ ngọc đang đảo thuốc.
Ngu Thanh Xuyên vùi đầu làm việc một cách nghiêm túc, hoàn toàn không hay biết rằng…
Đôi mắt của Lục Thời Dực khẽ động một chút.