Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
– – – – –
Ở nhà vệ sinh cuối hành lang trong bệnh viện, Ngu Thanh Xuyên đứng trước gương, mất khoảng mười phút mà vẫn chưa thể chấp nhận hình ảnh của mình lúc này.
Cao tầm 1m75, cân nặng cũng 175, một cái thùng phi tròn trĩnh chính hiệu.
Chỉ đơn thuần là béo thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng vấn đề là trên má trái của cậu lại có một vết bớt xanh lơ hình trái tim.
Đặt lên gương mặt tròn trịa mũm mĩm của cậu, trông hết sức buồn cười.
Trong mười phút cậu im lặng sụp đổ tinh thần, những người ra vào nhà vệ sinh đều bị hình tượng của cậu thu hút, ánh mắt vô thức dừng lại trên mặt cậu. Nhìn thấy dấu ấn hình trái tim kia, ai cũng không nhịn được mà lộ ra biểu cảm nín cười đầy khó xử.
Đúng vậy, Ngu Thanh Xuyên đã xuyên sách.
Thật ra thì cũng chẳng có gì lạ, dù sao bây giờ xuyên sách đã quá phổ biến.
Việc cậu xuyên thành một nhân vật pháo hôi phản diện trùng tên trùng họ với mình cũng không phải vấn đề to tát. Chỉ cần không tự tìm đường chết, tránh xa vai chính công thụ, chắc chắn cậu có thể sống yên ổn đến đại kết cục.
Nhưng mà… thời điểm xuyên tới lại không đúng chút nào!
Phòng bệnh 1012 có nam chính công Lục Thời Minh, người đang nằm trên giường chính là anh trai hắn – Lục Thời Dực, người mà Lục Thời Minh từng nương tựa sống qua ngày. Vậy mà nguyên chủ, tên nhóc béo nhát gan này, chẳng những không biết điều mà còn ép người ta đính hôn với mình bằng cách ngăn cản quá trình điều trị của anh trai Lục Thời Minh.
Đúng vậy, bệnh viện tư nhân này thuộc về ba của tên nhóc béo. Cậu là một phú nhị đại xa hoa dâm dật.
Từ khi gặp được Lục Thời Minh – đàn anh thực tập xuất sắc trong công ty của ba cậu, đã nhất kiến chung tình. Thế là ba ngày hai bữa chạy đến công ty tìm người ta, cuối cùng còn giở trò cưỡng ép theo đuổi.
Ngu Thanh Xuyên tiếp thu ký ức, suýt nữa bị chọc cười.
Cậu xuyên vào đúng thời điểm đang đối diện với ánh mắt âm u của Lục Thời Minh. Đôi mắt kia quả thực xuất sắc, hình dáng hẹp dài, nếp mí rõ ràng, hàng mi dày và cong, hốc mắt sâu thẳm, hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc—không hổ là thế giới giả tưởng.
Nhưng ánh mắt đó lại mang theo sự tuyệt vọng cùng cực, giống như một con thú bị dồn đến đường cùng, thậm chí còn ẩn chứa sự tàn nhẫn liều lĩnh.
Điều này khiến Ngu Thanh Xuyên hoảng hốt, vội tìm cớ đi toilet trốn ra ngoài.
Trong nguyên tác, Lục Thời Minh cuối cùng đã thỏa hiệp, nhưng hắn yêu cầu dời lễ đính hôn sang một tháng sau. Thế nhưng, tên mập này lại cò kè mặc cả, ép thời gian xuống còn một tuần. Trong vòng một tuần đó, Lục Khi Minh gặp được nhân vật chính thụ—một người dịu dàng như ánh trăng sáng, sẵn sàng giúp hắn thoát khỏi tên mập này. Cuối cùng, họ còn gài bẫy khiến tên mập bị thương phải nhập viện, không thể tiếp tục dây dưa nữa.
Sau khi chắp nối lại cốt truyện, Ngu Thanh Xuyên biết mình không thể mãi trốn trong toilet được.
Nhưng cậu cần nghĩ cách giải quyết. Nếu cậu đột ngột nói với Lục Thời Minh rằng mình đã suy nghĩ suốt mười phút và nhận ra "dưa hái xanh không ngọt", nên muốn hủy bỏ hôn ước, không biết Lục Thời Minh có tin không.
Nhưng trước mắt, có vẻ đây là cách duy nhất để rút lui mà không vướng vào cốt truyện nữa.
Cậu liếc nhìn mình trong gương, lại thấy cay mắt. Thu dọn cảm xúc xong, cậu nặng nề bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh 1012, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt không ngừng kích thích thần kinh Lục Thời Minh. Hắn ngồi trước giường bệnh, nhìn anh trai mình—Lục Thời Dực, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn khó che giấu vẻ tuấn mỹ. Lòng hắn đầy phẫn uất.
Hắn căm ghét Ngu Thanh Xuyên, nhưng bệnh viện này lại là nơi duy nhất có thể duy trì sự sống của anh trai hắn.
Hắn thực sự phải thỏa hiệp sao?
Lục Thời Minh siết chặt nắm tay.
Tiếng cửa mở làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn. Hắn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét về phía Ngu Thanh Xuyên, khiến thân thể mập mạp của đối phương vô thức run lên.
Ngu Thanh Xuyên đóng cửa, hắng giọng, định nói gì đó nhưng ánh mắt lại bất giác rơi trên người Lục Thời Dực.
So với Lục Thời Minh trưởng thành và sắc sảo, khuôn mặt Lục Thời Dực có những đường nét vô cùng hoàn mỹ. Dù đang nhắm mắt, anh vẫn mang một vẻ đẹp cực hạn, khiến người ta không thể rời mắt. Là một sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, trong khoảnh khắc, Ngu Thanh Xuyên bỗng có vô số ý tưởng sáng tạo.
Ngay lúc này, cậu chợt nhớ đến chi tiết trong nguyên tác—sau khi tên mập bị tính kế phải nhập viện, cậu đã tức giận đến mức ra lệnh tạm dừng điều trị cho Lục Thời Dực. Vì thế, sức khỏe của Lục Thời Dực ngày càng suy yếu, cuối cùng chết đi.
Điều này trở thành nỗi tiếc nuối và thống khổ cả đời của Lục Thời Minh. Đương nhiên, kết cục của tên mập cũng cực kỳ thê thảm—bị lũ sói hoang xé xác.
Ngu Thanh Xuyên suy nghĩ, nếu chỉ nói muốn từ bỏ, Lục Thời Minh chắc chắn sẽ không tin, có khi còn cho rằng cậu đang "lùi một bước để tiến hai bước". Vậy nên, cậu cần một lý do đủ thuyết phục, tốt nhất là có thể dứt khoát cắt đứt quan hệ…
Có rồi!
Chỉ thấy sắc mặt Ngu Thanh Xuyên đột nhiên trở nên đau thương, giọng nói cũng mang theo chút thâm tình: "Thời Minh…"
Giọng điệu này như bậc trưởng bối khiến toàn thân Lục Thời Minh nổi da gà.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, không biết tên này lại định giở trò gì.
"Thật ra tôi tiếp cận anh chỉ là để có cơ hội đến gần anh trai mà thôi." Ngu Thanh Xuyên giả vờ nghẹn ngào. "Tôi và anh ấy từng có tiếp xúc thân mật. Nhưng bây giờ anh ấy là người thực vật, gia đình tôi chắc chắn sẽ không đồng ý cho tôi ở bên anh ấy. Vì vậy, tôi mới dùng kế đi đường vòng!"
Cậu nắm chặt tay Lục ThờiMinh, ánh mắt chân thành. "Anh tin tôi đi, tôi chính là anh dâu của anh! Anh trai anh bên mông phải có một nốt ruồi nhỏ. Nếu không tin, anh có thể kiểm tra ngay bây giờ."
Tốt nhất là kiểm tra ngay lập tức, như vậy cậu cũng có thể tiện thể ngắm nhìn thân thể mỹ nhân ca ca… khụ khụ.
Lục Khi Minh hoàn toàn đờ người.
Cái… cái gì?!
---------
P/S: Thụ bị béo và xấu là có lý do! Sau này gầy lại sẽ thành đại mỹ nhân siêu xinh đẹp nha ~