Sau giờ tan học, tôi không lập tức quay về nhà họ Kiều mà chậm rãi đi bộ một mình về ngôi nhà cũ.
Đứng bên ngoài cửa sổ, tôi ngậm điếu thuốc, thản nhiên nhìn người phụ nữ đang nằm bẹp trên sàn bên trong.
Chắc lại uống không ít, say khướt đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Tôi giơ chân đá mạnh cánh cửa, nhưng bà ta vẫn không hề tỉnh lại, khuôn mặt đỏ bừng, tiếng ngáy vang trời.
Tôi chậm rãi bước ra ban công. Cái “ổ chó” của tôi đã bị người phụ nữ này phá nát đến mức không còn hình dạng ban đầu.
Tôi đẩy chậu cây phát tài đã khô héo sang một bên, nhặt lên một thứ bị đè phía dưới bấy lâu nay.
Một bức tranh màu nước nguệch ngoạc, vẽ ba người nhỏ bé.
Cẩn thận gấp lại, tôi nhét nó vào trong balo của mình.
Nhìn người đàn bà đầu tóc bù xù, nhếch nhác lần cuối, rồi lại quét mắt qua nơi mà tôi đã sống suốt mười bảy năm, tôi xoay người rời đi không chút do dự.
—
Tôi đến một con hẻm nhỏ, sâu bên trong có một trạm thu mua phế liệu.
Hai vợ chồng trung niên đang bận rộn thu dọn đồ cũ, trong căn phòng chật hẹp, một cậu thiếu niên đang cặm cụi học bài dưới ánh đèn.
Bên cạnh cậu ấy có một bé gái nhỏ, ngoan ngoãn chơi với món đồ của mình, không hề làm phiền anh trai.
Đột nhiên, con bé nhìn thấy tôi, đôi mắt sáng rực, định chạy lại.
Tôi lập tức trốn vào một góc, trên nền đất chỉ còn sót lại một mẩu tàn thuốc đã tắt.
Không lâu sau, phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng đầy nghi hoặc:
“Nhạc Nhạc, có chuyện gì thế?”
Tôi nhìn thấy bé gái dùng tay ra hiệu, mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Cậu thiếu niên trầm mặc nhìn xuống tàn thuốc, khẽ xoa đầu con bé, không nói gì, chỉ nắm tay em gái quay người đi vào trong nhà.
Tôi đứng đó một lúc, chờ đến khi trời tối hẳn mới bắt xe quay về nhà họ Kiều.
—
Mẹ hỏi tôi sao về trễ như vậy, tôi lười biếng chẳng buồn trả lời.
Kiều Huệ nhân cơ hội lên tiếng, khoe rằng trong kỳ thi thử lần này, cô ta đã đạt hạng nhất toàn khối.
Đều là học sinh lớp 12, tôi cũng hạng nhất, nhưng là từ dưới đếm lên.
Nhìn mẹ vui mừng không giấu nổi, tôi nằm dài trên sofa, chợt nhớ lại một cảnh tượng thời thơ ấu.
Các bà mẹ đều thích những đứa trẻ học giỏi đứng nhất.
Năm đó, tôi cũng từng dễ dàng đạt hạng nhất, phấn khởi cầm tờ giấy khen của giáo viên đưa cho Hạ Tịnh.
Lúc đó, tôi nghĩ rằng nếu mẹ thấy tôi đạt hạng nhất, nhất định sẽ không đánh tôi nữa, cũng sẽ không để tôi bị đói.
Tiếc là, bà ta vốn dĩ không phải mẹ ruột của tôi.
Những gì tôi nhận lại chỉ là cơn thịnh nộ của Hạ Tịnh.
Bà ta giận dữ bóp chặt cánh tay tôi, khuôn mặt méo mó, điên cuồng mắng nhiếc:
“Mày dựa vào đâu mà dám đứng nhất? Một con hoang như mày cũng xứng sao?”
Từ đó về sau, tôi luôn đứng bét lớp.
Bởi vì làm vậy, Hạ Tịnh sẽ vui.
Bà ta vui, tôi mới có cơm ăn, mới không bị đánh.
Nhưng đáng tiếc, vở kịch độc diễn của bà ta đến đây là kết thúc rồi.
—
Đêm trước ngày công bố kết quả kỳ thi thử lần hai, Kiều Huệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cô ta mặc đồ ngủ, đứng trước cửa phòng mình, tươi cười kéo tôi lại.
“Em gái, chị có thể thương lượng với em một chuyện không?”
Tôi nhướn mày, thuận theo cô ta bước vào phòng.
Có một cô giúp việc đang dọn dẹp trong đó.
Trước cửa sổ sát đất lớn, Kiều Huệ cẩn trọng hỏi tôi:
“Em gái, em có thể đừng truy cứu chuyện mà mẹ ruột chị đã làm không?”
Tôi cười lạnh.
“Dựa vào đâu?”
Cô ta cắn môi, gương mặt nhỏ nhắn như sắp khóc.
“Kỳ thi đại học sắp đến rồi. Nếu mẹ ruột chị gặp chuyện gì, nhất định sẽ liên lụy đến chị…”
Vừa nói, cô ta vừa níu lấy tay tôi, trông như đang cầu xin.
Tôi định rút tay ra, nhưng cô ta không chịu buông.
Trong lúc giằng co, đột nhiên cô ta dùng hết sức kéo lấy tay tôi, tự đẩy mình ngã mạnh ra sau.
Lực đạo mạnh đến mức ngay cả tôi cũng sững sờ.
Chỉ nghe một tiếng “Rầm” vang lên, cửa sổ sát đất vỡ tan, Kiều Huệ với gương mặt trắng bệch như một con diều đứt dây rơi xuống.
Nhưng ngay giây phút ấy, cô ta khẽ mỉm cười với tôi, nụ cười ngắn ngủi, ẩn giấu đầy toan tính.
Từ tầng hai ngã xuống, cô ta nằm trong vườn hoa, giữa những bông mẫu đơn trắng đang nở rộ, máu đỏ lan ra quanh người.
Người làm vườn hét lên thất thanh, cô giúp việc trong phòng cũng hoảng loạn hét theo.
Người nhà họ Kiều cuống cuồng chạy đến, còn cô giúp việc run rẩy chỉ tay về phía tôi, nói năng lộn xộn:
“Là… là Nhị tiểu thư đẩy! Hình như, hình như hai người cãi nhau vì mẹ nuôi của Nhị tiểu thư… Tôi tận mắt thấy… thấy Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư xuống!”
Mẹ ôm lấy Kiều Huệ đã bất tỉnh, khóc nức nở, trông chẳng khác gì một con thiên nga trắng bị mất đi con của mình.
Anh trai và những người khác vội vàng gọi cấp cứu.
Còn ba tôi…
Ông ta bước đến gần, giáng cho tôi một cái tát như trời giáng.
Tai tôi ong ong, khóe miệng rớm máu, nhưng vẫn nghe rõ tiếng ông ta gầm lên giận dữ, thất vọng:
“Kiều Hợp Ý, mày đúng là một đứa cặn bã! Cả đời này cũng không thay đổi được cái tính ác độc của mày!”