Ai mà ngờ được, một cô nàng du côn như tôi lại là thiên kim thật sự của tập đoàn Huy Nguyệt, người đã bị ôm nhầm năm xưa?
Trong con hẻm nhỏ, đám người nhà họ Kiều nhìn tôi – một đứa đang mặc đồng phục học sinh nhưng lại phì phèo thuốc lá, tay lăm lăm cây gậy – mà vô thức vươn tay bảo vệ cô gái tò mò ngó sang phía sau họ.
Cặp vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề đứng phía trước nhất nhìn tôi đầy kinh ngạc, giọng nói run rẩy:
“Con là Hạ Tư Huệ sao?”
Tôi đang ngậm điếu thuốc, nghe vậy thì dập tắt tàn, khó hiểu gật đầu.
Mấy người anh em bên cạnh nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Huệ tỷ, mấy người này là ai vậy?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, người phụ nữ trông sang trọng quý phái kia đã nhào tới ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở.
“Con gái của mẹ! Con gái của mẹ! Mẹ mới là mẹ ruột của con… Cuối cùng cũng tìm được con rồi!”
Tôi không hiểu bà ta phát điên cái gì, ngay cả người đàn ông trung niên bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.
Tôi vừa định đẩy bà ta ra thì một chàng trai trẻ mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn tôi:
“Hạ Tư Huệ, chào em. Anh là anh trai ruột của em, Kiều Nghiệp.
“Mười bảy năm trước, mẹ nuôi hiện tại của em vốn là bảo mẫu nhà anh. Khi đó, mẹ ruột anh và bà ấy sinh con cùng một thời điểm.
“Chẳng ai ngờ bà ấy lại nảy sinh lòng tham, tráo đổi em với con gái ruột của bà ấy chỉ vì muốn hưởng vinh hoa phú quý.”
Tôi còn chưa kịp kinh ngạc trước thân thế của mình, chỉ nhận ra rằng khi người thanh niên này nói về việc mẹ nuôi tôi độc ác và tham lam thế nào, cô gái đứng sau bọn họ bỗng tái mét mặt mày, môi run run, đôi mắt hạnh nhân long lanh ngấn lệ.
Dường như Kiều Nghiệp cũng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng quay lại nhẹ giọng dỗ dành.
Cả cặp vợ chồng tự xưng là cha mẹ ruột của tôi, người vừa rồi còn ôm tôi không rời, giờ cũng vô thức buông tay, quay lại dịu dàng an ủi cô gái kia.
“Tiểu Huệ, đừng sợ, không phải lỗi của con. Cả con và em gái đều là bảo bối của ba mẹ và anh trai. Chúng ta sẽ không rời xa con đâu.”
Hừ, bảo bối?
Trước mặt đứa con ruột là tôi mà bọn họ cũng nói ra được câu đó sao?