Khi xe cứu thương đến, không ai trong nhà họ Kiều thèm để ý đến tôi nữa. Tất cả đều lo lắng theo nhân viên y tế đến bệnh viện.

Tôi đứng đó, trên mặt còn hằn rõ dấu bàn tay đỏ rực. Thò tay vào túi, rút ra hộp thuốc lá, vừa lấy một điếu chuẩn bị châm lửa thì trời bỗng đổ mưa.

Đúng là trời không chiều lòng người.

Kiều Huệ đối với bản thân mình cũng thật tàn nhẫn.

Tôi cười nhạt.

Dù cả đời này chỉ có thể làm kẻ thù, nhưng tôi vẫn khá tán thưởng những người dám ra tay tàn độc như cô ta.

Bởi vì những vết sẹo trên người tôi đã cho cô ta hiểu rõ một điều: nếu không có vết thương nào thê thảm hơn tôi, thì dù có là con gái ruột, cô ta cũng không thể đứng vững trong căn nhà này.

Cô ta muốn gài bẫy tôi. Tôi cũng để cô ta đạt được mục đích.

Ngày hôm sau, người nhà họ Kiều quay về trong trạng thái mệt mỏi rã rời.

Ba tôi quần áo xộc xệch, mẹ thì khóc đến sưng cả mắt, còn Kiều Nghiệp thì nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chán ghét.

Anh ta túm lấy cánh tay tôi, mạnh bạo ném tôi xuống đất, giọng điệu tức giận:

“Kiều Hợp Ý, mày nên cảm thấy may mắn vì Tiểu Huệ không gặp chuyện lớn.

Nhưng con bé bị chấn động não, xương chân cũng gãy, không thể tham gia kỳ thi đại học sắp tới.

Chúng tao đúng là nhìn nhầm mày rồi! Đúng là nuôi ong tay áo!

Chuyện của Hạ Tịnh thì liên quan gì đến Tiểu Huệ? Nó thậm chí còn chưa từng gặp mặt mẹ ruột của mình!

Vậy mà mày lại trút giận lên nó sao?

Tao nói cho mày biết, lập tức theo tao đến bệnh viện, quỳ xuống xin lỗi Tiểu Huệ ngay!”

Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.

“Ê, không phải chứ? Bắt tôi quỳ xuống xin lỗi Kiều Huệ? Sao mấy người không bảo Hạ Tịnh quỳ xuống xin lỗi tôi trước đi?”

Kiều Nghiệp nhìn tôi lạnh lùng.

“Đó là chuyện giữa mày và Hạ Tịnh, không liên quan đến chúng tao. Nhưng mày động vào Tiểu Huệ, tức là động vào nhà họ Kiều.”

Tôi gật gù, như thể đã hiểu ra.

“À, thì ra là vậy. Nhưng tôi không muốn xin lỗi cô ta.”

Lúc này, đến cả mẹ tôi – người luôn hiền hòa cũng tức giận. Bà ta chỉ vào tôi, giọng run lên:

“Kiều Hợp Ý, mày không phải con gái tao! Con gái tao, không thể nào là một kẻ ác độc như vậy!”

Tôi lại gật đầu, như để thể hiện rằng mình đã nghe rõ.

Ba tôi ngồi đó, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Tôi cũng chẳng buồn đôi co với bọn họ nữa. Dứt khoát lấy ra bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Ký đi. Sau đó đưa tôi 1,8 triệu, tôi lập tức rời đi, sẽ không bao giờ làm phiền đến gia đình các người nữa.

Dù gì các người cũng chưa từng nuôi tôi. Tính trung bình một năm mười vạn, mười tám năm là một triệu tám.

Dù chỉ là xóa mấy vết sẹo trên người tôi, cũng tốn đến mấy chục vạn rồi.”

Dường như bị lời nói của tôi làm tổn thương, mẹ quay lưng đi, không muốn nhìn thấy tôi thêm nữa.

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Cuối cùng vẫn là ba tôi lên tiếng. Ông ta không chút do dự cầm lấy bản thỏa thuận, ký tên lên đó, rồi ném cho tôi một tấm thẻ.

“Trong đó có hai triệu. Biến đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tao nữa.”

Mẹ và Kiều Nghiệp không tán thành, nhưng có vẻ như ba tôi đã quyết tâm cắt đứt hoàn toàn với đứa con gái ruột này.

Tôi cất kỹ bản thỏa thuận và tấm thẻ, vác theo chiếc balo nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, vừa đi vừa ngân nga một giai điệu, rời khỏi căn nhà mà tôi chỉ ở chưa đầy một tháng.

Đứng ngoài biệt thự, tôi không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.

Thật ra tôi cũng đã cho bọn họ cơ hội rồi.

Từ lần đầu tiên gặp mặt.

Từ bữa tiệc chào đón tôi.

Và cả khoảnh khắc vừa rồi.

Nhưng đáng tiếc, chuyện quá tam ba bận.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play