Sau khi nhà họ Kiều đón tôi về, việc đầu tiên họ làm là đổi tên cho tôi.
Tên này do chính tôi chọn—Kiều Hợp Ý.
Bất kể thế sự vô thường, ân oán chìm nổi, tôi chỉ cần làm điều mình thấy hợp ý là đủ.
Nhà họ Kiều còn tổ chức một bữa tiệc linh đình để chào đón tôi. Tối hôm đó, tất cả thân thích, bạn bè và đối tác làm ăn của họ đều có mặt, biệt thự rực rỡ ánh đèn.
Cha mẹ tôi dẫn theo tôi, người đã được chăm chút ăn mặc tươm tất, lên sân khấu trang trọng giới thiệu.
Chuyện của tôi vốn đã trở thành đề tài bàn tán trong giới thượng lưu, thế nên chẳng ai tỏ ra quá bất ngờ.
Nhưng tôi nhìn xuống dưới sân khấu, thấy Kiều Huệ vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm nhiên, cười nói như chưa có gì xảy ra, liền khẽ cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên, vừa bước xuống sân khấu, cô ta đã nhanh tay kéo tôi lại.
“Em gái, đi theo chị, chị giới thiệu cho em những người bạn cùng trang lứa.”
Cô ta cười tươi tắn, vẻ mặt tràn đầy thiện ý.
Mẹ tôi vốn đang khoác tay tôi cũng nhẹ nhàng nói:
“Đi đi, Tiểu Ý, theo chị làm quen một chút.”
Tôi cười nhạt, không để tâm mà bước theo.
Trên sofa là một đám công tử, tiểu thư, chắc toàn là bạn bè từ nhỏ của Kiều Huệ. Bọn họ nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Một cậu trai cầm ly rượu còn khịt mũi cười khẩy:
“Từ đâu chui ra con nhà quê này thế?
“Thật sự nghĩ ai cũng có thể chen chân vào cái vòng này à?”
Kiều Huệ lập tức lên tiếng “bênh vực” tôi:
“Thôi nào, Tề Thắng, đừng làm khó em gái tôi. Đây là lần đầu tiên em ấy tham dự những bữa tiệc như thế này, còn nhiều thứ chưa hiểu.”
Cô bạn thân của cô ta kéo cô ta lại, ra vẻ bất bình:
“Tiểu Huệ, cậu tốt bụng quá rồi đấy. Người ta sắp trèo lên đầu cậu ngồi đến nơi rồi!”
Nói xong, cô ta hất cằm nhìn tôi với vẻ khinh miệt.
“Tôi nói trước nhé, cái vòng tròn này không quan tâm cô có phải con ruột nhà họ Kiều hay không, bọn tôi chỉ phục những người có bản lĩnh thôi.
“Nghe nói cô là một đứa con gái hư hỏng, suốt ngày lêu lổng với đám du côn ngoài kia.
“Hừ, tự cân nhắc mà biết thân biết phận đi, đừng có tưởng mình có thể lay chuyển vị trí của Tiểu Huệ.
“Cô ấy không phải người mà cô có thể so sánh đâu. Cô ấy từ lâu đã giúp anh trai quản lý công việc công ty, thành tích cũng xuất sắc, kỳ thi đại học sắp tới chắc chắn đỗ vào trường top đầu trong nước.
“Cô nên từ bỏ mấy suy nghĩ nhỏ nhen của mình đi thì hơn.”
Tôi khoanh tay, nhàn nhã nghe bọn họ thay phiên nhau bày tỏ sự khinh thường dành cho tôi, rồi đến lượt Kiều Huệ ra vẻ “thương xót” mà nói đỡ giúp tôi.
Đợi đến khi đám vịt trời này cuối cùng cũng câm miệng, tôi mới lười biếng mở lời:
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi lấy đồ ăn cho tôi, tiện thể rót cho tôi ly nước.
“Vậy là tôi tha thứ cho các người đấy.”
Tôi ngả người thoải mái trên sofa mềm mại, nhìn đám người đang trố mắt há miệng trước mặt.
Sau đó, cả bọn bật cười điên dại.
Cậu con trai vừa nãy cười đến mức rượu trong ly cũng đổ ra ngoài.
“Trời ơi, chết cười mất! Kiều Huệ, em gái cô là cái thứ quái gì vậy? Còn bảo bọn tôi đi lấy đồ ăn với nước uống cho cô ta nữa chứ? Não cô ta có vấn đề à?”
Kiều Huệ ra vẻ trách móc nhìn tôi, nhưng trong lòng chắc vui sướng lắm.
“Tiểu Ý, em… sao có thể sai khiến mọi người như vậy?”
“Sao lại không thể?”
Tôi chớp mắt đầy vô tội, rút điện thoại ra, kết nối với màn hình lớn trong phòng tiệc, rồi nhấn nút phát video.
Ngay lập tức, những lời lẽ tràn đầy ngạo mạn của bọn họ vang lên rõ mồn một:
“Từ đâu chui ra con nhà quê này?”
“Nghe nói cô là một đứa con gái hư hỏng?”
“Tự cân nhắc mà biết thân biết phận đi!”
Không ai cười nữa.
Cả hội trường như chết lặng.
Sắc mặt các bậc phụ huynh và những nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh đều sa sầm.
Đám công tử, tiểu thư ngồi đối diện tôi mặt cắt không còn giọt máu, không thốt nổi một lời.
Nhưng gương mặt tái nhợt nhất vẫn là của bông hoa sen trắng đáng yêu nhà tôi.
Cha mẹ tôi bước đến, mặt mày u ám nhìn về phía các bậc phụ huynh của đám nhóc kia.
Ngay cả anh trai đáng ghét Kiều Nghiệp cũng nở nụ cười gượng gạo, nhưng lại đứng chắn trước mặt tôi.
Kiều Huệ run rẩy môi, giải thích rằng cô ta đã cố gắng ngăn cản bạn bè cười nhạo tôi nhưng không thành.
Cha mẹ tôi vẫn mềm lòng với cô ta, mẹ tôi nắm tay cô ta, dịu dàng an ủi:
“Đừng sợ, Tiểu Huệ, không phải lỗi của con.”
Tôi khẽ nhếch môi, cảm thấy thật mỉa mai.
Đám người vừa rồi còn hống hách bao nhiêu, bây giờ lại bị phụ huynh lôi đến trước mặt tôi, cười gượng làm lành.
“Ai da, Tiểu Ý à, thằng con nhà dì ăn nói linh tinh, con đừng để bụng. Dì về sẽ đánh nó một trận!”
“Đúng đúng, con bé nhà bác cũng vậy, bác về sẽ lột da nó! Chính nó học hành thì lẹt đẹt, còn dám chê cười người khác!”
Cha mẹ tôi lúc này cũng dịu sắc mặt lại, quay sang nhìn tôi, có chút do dự:
“Tiểu Ý, hay là… bỏ qua đi? Dù sao cũng chỉ là đám trẻ con trêu đùa nhau thôi.”
Tôi là một đứa trẻ ngoan, tất nhiên phải nghe lời cha mẹ rồi.
Thế là tôi chớp chớp mắt nhìn đám người trẻ tuổi mặt đỏ bừng trước mặt:
“Tôi nói rồi mà, chỉ cần lấy đồ ăn và nước uống cho tôi là được.
“Thế là tôi tha thứ cho các người đấy.”
Lần này, không ai dám cười nữa.
Dưới ánh mắt của bao người, bọn họ đành ngậm đắng nuốt cay, lặng lẽ đi lấy đồ ăn và nước uống mang đến cho tôi.
Tôi nhấm nháp ly nước cam, nhàn nhã thả một câu:
“Tôi tha thứ cho mọi người rồi nhé! Tôi là một đứa trẻ rất rộng lượng mà!”
Đêm đó, trên mặt Kiều Huệ không còn nụ cười nữa.
Sau khi trở về, cô ta cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Đáng tiếc, tôi cứ tưởng cô ta học khôn rồi.
Không ngờ, cô ta lại âm thầm bày ra một nước cờ lớn để chơi tôi.