Hôm đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám anh em, tôi ngồi lên chiếc siêu xe trị giá hàng chục triệu, nghênh ngang rời đi.

Tất nhiên, trước khi đi, cái tên chết tiệt Hà Phi còn lớn giọng hét lên:

“Huệ tỷ! Phú quý không quên anh em nhé! Bọn tôi chờ cô!”

Khóe môi tôi giật giật, bất lực giơ tay ra hiệu OK.

Quay đầu lại, ánh mắt nhà họ Kiều nhìn tôi đầy phức tạp.

Tôi thờ ơ nhìn họ, thực ra trong lòng không có bao nhiêu dao động.

Suốt mười bảy năm theo mẹ nuôi, với tôi, chỉ cần sống sót là đủ, những thứ khác chẳng đáng để bận tâm.

Còn chuyện bị ôm nhầm? Chẳng qua chỉ là giúp tôi có một môi trường sống tốt hơn mà thôi.

Cô gái vừa nãy còn khóc lóc bây giờ đã ngừng rơi nước mắt, gương mặt mang theo vẻ áy náy, giọng nói tràn đầy hối lỗi.

“Em gái, chị là Kiều Huệ… chị của em… Xin lỗi, là chị đã cướp đi mười bảy năm cuộc đời của em…”

Nói đến đây, mắt cô ta lại bắt đầu đỏ hoe.

Cha ruột tôi mím môi, thở dài.

Mẹ và anh trai thì tiếp tục dỗ dành cô ta.

Tôi bực bội tặc lưỡi một tiếng, thứ tôi ghét nhất chính là kiểu người cứ động tí là rơi nước mắt.

Nếu khóc có ích, vậy thì suốt mười bảy năm qua, vào những lúc tôi tuyệt vọng mong có ai đó đến cứu mình, tôi không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi.

“Cô, ừm… Kiều tiểu thư, cô có thể đừng khóc nữa không?

“Cô có biết không, từ lúc chúng ta gặp đến giờ cô đã khóc hai lần rồi đấy? Cô thế này làm tôi tưởng người chịu khổ, chịu oan ức là cô chứ không phải tôi đấy.

“Cho tôi giữ lại chút đất diễn được không? Tôi còn chưa bắt đầu khóc đâu.”

Tiếng khóc lập tức im bặt, gương mặt đối phương cứng đờ.

Nhà họ Kiều cũng sượng trân, không gian trong xe trở nên im lặng đến đáng sợ.

Tôi chẳng buồn để ý, chỉ lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Qua lớp kính xe, tôi có thể thấy rõ tòa cao ốc thương mại và ngọn tháp Minh Châu lấp lánh ánh đèn không xa.

Lần đầu tiên trong đời, tôi mới có cơ hội đến gần những nơi này như vậy.

Một lúc sau, mẹ ruột tôi lên tiếng trước:

“Tư Huệ, xin lỗi con, nhưng chị con không cố ý đâu. Con bé quá đơn thuần, dễ đa sầu đa cảm, nhưng nó thực sự chỉ thấy có lỗi với con thôi.”

Cha tôi ngồi bên cạnh gật đầu đồng tình.

Còn anh trai tôi, Kiều Nghiệp, thì khẽ cau mày, ánh mắt nhìn tôi vừa bất đắc dĩ vừa mang theo chút khó chịu.

“Tư Huệ, Tiểu Huệ chỉ sợ rằng em quay về thì chúng ta sẽ không cần nó nữa, em đừng trách nó được không?

“Hơn nữa, về nhà rồi em cũng nên thay đổi một chút. Nhìn em bây giờ xem, ăn mặc như một đứa du côn, thậm chí còn hút thuốc! Con gái sao có thể làm ra những chuyện như vậy?

“Con gái phải giống như Tiểu Huệ, dịu dàng, thanh tú, mới đúng với khuôn mẫu nên có.”

Lời thì có vẻ là khuyên nhủ, nhưng giọng điệu lại mang theo sự áp đặt.

Có lẽ vì nói ra suy nghĩ thật trong lòng nhà họ Kiều, nên cha mẹ tôi không ngừng gật gù.

Thậm chí đến cả cô chị giả danh này, Kiều Huệ, cũng ra vẻ “hiểu chuyện” khuyên bảo tôi:

“Đúng đấy em gái, những người đó đều là thành phần hư hỏng, em không nên tiếp tục qua lại với họ.

“Chị nghe nói trước đây thành tích của em không tốt lắm, chắc chắn là bị họ làm hư rồi.

“Sau này về nhà, chị sẽ giúp em học. Tủ đồ của chị có rất nhiều quần áo, em có thể chọn thoải mái! Đều là ba mẹ và anh trai mua đấy, chúng ta có thể mặc chung!”

Nghe giọng điệu đầy vẻ giả tạo, ngoài mặt thì tán dương nhưng bên trong lại chê bai, tôi chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.

Thế nhưng nhà họ Kiều lại nhìn cô ta với ánh mắt đầy hài lòng, hẳn là thấy cô ta vừa tốt bụng lại rộng lượng, đúng chuẩn một tấm gương hoàn hảo.

Tôi nhịn không được mà bật cười khẽ.

Trước ánh mắt trách móc của nhà họ Kiều, tôi chỉ thản nhiên nói một câu:

“Nhưng mà, học phí và sinh hoạt phí mỗi năm của tôi, đều là do những kẻ hư hỏng trong miệng mấy người gom góp cho đấy.

“Chuyện này, phải cảm ơn người mẹ tốt của chị lắm đấy, chị gái à.

“Còn nữa, anh trai tốt của tôi, anh thông minh như vậy, chắc không đoán không ra vì sao tôi lại tên là Hạ Tư Huệ đâu nhỉ?”

Tất cả đều im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Ngay cả Kiều Nghiệp, người vừa rồi còn mạnh miệng nhất, giờ cũng không dám nhìn thẳng vào tôi.

Còn Kiều Huệ, mặt cô ta đã đỏ bừng, cúi gằm đầu, ngón tay bấu chặt vào vạt áo đến mức móng tay gần như cắm vào da thịt.

Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh trong lòng.

Hoa trong lồng kính, dù có là đóa bạch liên giết người không dao, cũng thật sự nghĩ rằng có thể thắng được một đóa hoa ăn thịt chui lên từ vực sâu sao?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play