Giang Hoàn không rảnh để đôi co, cô đói đến mức bụng cồn cào, liền bật dậy mở hộp cơm ra xem. Chỉ có duy nhất một cái bánh bột ngô.
“Không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây.” Giang Tuyết nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng người đã quay đi, bước về phía cửa.
“Đợi đã!” Giang Hoàn lên tiếng gọi cô ta lại.
Giang Tuyết quay đầu, trong mắt lướt qua một tia thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ giọng dịu dàng:
“Có chuyện gì à?”
Giang Hoàn chỉ vào cái bánh bột ngô: “Chỉ có mỗi cái này thôi à?”
Giang Tuyết làm ra vẻ vô tội: “Cô thấy khó nuốt sao? Chẳng lẽ ở nhà cô còn ăn ngon hơn thế này à?”
“À đúng rồi, tôi suýt quên mất. Nhìn dáng cô thế này, chắc chắn là ăn sơn hào hải vị quen rồi.”
Nói xong, cô ta cố tình nhìn Giang Hoàn từ trên xuống dưới, trong mắt đầy vẻ chế giễu và khinh miệt.
“Thật đáng tiếc, anh Triệu chỉ là một sĩ quan bình thường, lương mỗi tháng thật sự nuôi không nổi cô đâu!”
“Cô cứ tạm chịu khó mà ăn đi!”
Giang Hoàn bật cười: “Bớt mỉa mai đi! Dù có ăn bánh bột ngô thì ít ra cũng phải có chút canh chứ? Nếu không có canh, rót cho tôi ly nước cũng được mà?”
Giang Tuyết vừa định mở miệng thì một cậu bé đen nhẻm đẩy cửa xông vào, chắn trước mặt cô ta như gà mẹ bảo vệ con.
Cậu bé quát lên với Giang Hoàn: “Đồ đàn bà xấu xa, đừng hòng bắt nạt dì Tuyết!”
Là Bình An.
Mấy hôm trước thằng bé không thích cô, nhưng cũng chưa từng nặng lời.
Bây giờ ánh mắt nó nhìn cô đầy giận dữ và chán ghét.
Giang Hoàn có chút bất đắc dĩ. Nghĩ đến những chuyện xấu xa nguyên chủ đã làm, cô cũng không thể trách trẻ con được.
Lúc này, Giang Tuyết kéo Bình An về phía mình, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Bình An, đừng để ý đến cô ta.”
“Người đàn bà này nói trắng ra thì là có tướng phúc hậu, nói khó nghe thì chẳng khác gì một cục mỡ, mà còn là loại mỡ rán khô cũng chẳng ra tí dầu.”
“Hà tất gì phải so đo với cô ta chứ.”
Giang Hoàn nổi giận.
Cô khẽ nheo mắt, thản nhiên liếc Giang Tuyết một lượt từ đầu đến chân rồi lạnh lùng cất giọng:
“Cô cũng hay đấy, trông khá nghệ thuật, đúng phong cách Picasso.”
Giang Tuyết cau mày: “Picasso? Nghĩa là sao?”
Giang Hoàn khẽ cười, đáp đầy ẩn ý: “Picasso ấy à, là một họa sĩ rất nổi tiếng, nhưng tranh của ông ta theo trường phái lập thể.”
“Tranh vẽ mà lập thể thì còn chấp nhận được. Nhưng nếu một người mà có gương mặt như vậy thì chẳng khác nào bị xe cán bẹp rồi vá chỗ này, ghép chỗ kia.”
“Mắt, mũi, miệng đều có đủ, nhưng nhìn thì nhỏ nhặt keo kiệt, giống như một quả táo nhăn nheo bị vứt quên ba tháng vậy.”
Giang Tuyết sững sờ, cuối cùng cũng hiểu cô đang chê bai mình chưa nở nét.
Cô ta là người mắt một mí, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đúng chuẩn tiểu gia bích ngọc.
Bình thường không ai nghĩ nhiều, nhưng bị Giang Hoàn nói vậy, ngẫm lại đúng là có chút giống quả táo nhăn nhúm.
Giang Tuyết giận tím mặt: “Cô chửi tôi?!”
Giang Hoàn bật cười khinh miệt, giọng điệu vẫn lạnh nhạt mà đầy tao nhã:
“Tôi chỉ chửi người, nên tôi không chửi cô!”
“Xét cho cùng, mọi người đều sống chung một khu, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô: Chửi người khác xấu cũng không làm cho mình đẹp lên đâu.”
Giang Tuyết tức đến mức mặt mày sa sầm: “Cô, cô nói ai xấu chứ, cô…”
Cô ta còn chưa kịp tuôn ra lời chửi rủa thì cửa phòng bỗng mở ra.
Triệu Liên Thành bước vào, thoáng bất ngờ khi thấy Giang Tuyết: “Giang Tuyết? Sao cô lại ở đây?”
Giang Tuyết lập tức ấm ức, giọng nói có phần tủi thân:
“Anh Triệu, lúc em về, tình cờ gặp Tiểu Tề đang mang cơm cho cô ta. Em cũng đang tiện đường lên đây, nên mang giúp luôn.”
“Vậy mà, em có lòng tốt mang cơm cho cô ta, cô ta lại mắng em!”
Triệu Liên Thành cau mày, nhìn sang Giang Hoàn.
Giang Hoàn chỉ vào hộp cơm: “Tôi chỉ hỏi cô ta có canh không. Nếu không có canh, rót cho tôi ly nước cũng được.”
“Nhưng cô ta lại xúc phạm tôi là một đống mỡ thừa!”
Giang Tuyết mắt đỏ hoe, ấm ức thanh minh: “Anh Triệu, em không có!”