Trong giấc mơ, Giang Hoàn ngủ với một người lính hoang dã và nguy hiểm.
Đó là trong một căn nhà tranh cũ nát, người đàn ông khoác trên mình chiếc áo bông quân đội tiêu chuẩn, dáng người cao lớn, nhìn qua đã thấy vô cùng phong độ.
Ngũ quan anh tuấn, nhưng gương mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi rộng mím chặt, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Trong mơ, Giang Hoàn đưa bàn tay béo núc ních của mình ra, táo tợn vén áo khoác của anh lên.
Vì động tác quá thô bạo, mấy chiếc cúc áo sơ mi bị giật tung.
Ngay lập tức, bắp thịt săn chắc màu đồng cổ cùng cơ bụng tám múi hoàn mỹ lộ ra trước mắt.
Giang Hoàn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, theo bản năng nuốt nước bọt, tay tiếp tục lần xuống kéo thắt lưng da, bàn tay trắng múp lén lút chui vào bên trong!
Dường như cảm nhận được điều gì, đôi mắt người đàn ông đột nhiên mở bừng, ánh nhìn sắc bén như những vì sao tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương:
“Cô là ai…”
Giang Hoàn giật bắn mình, nhưng cắn răng, dứt khoát lật người đè lên, mạnh mẽ hôn xuống môi anh, cắn mút loạn xạ.
Người đàn ông mở to mắt, giận dữ trừng cô, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng không thể chống lại bản năng nguyên thủy nhất của cơ thể.
Đêm hôm đó, giữa sự xấu hổ và phẫn nộ của người đàn ông, Giang Hoàn trong mơ đã đạt được ước nguyện.
Giấc mơ kết thúc.
Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là bức tường xi măng đơn sơ, phía trên là một chiếc bóng đèn dây tóc cũ kỹ.
Vì đã quá lâu, bóng đèn đã cháy đen gần một nửa.
Căn phòng ngoài một chiếc giường đơn lớn và một chiếc giường nhỏ, thì gần như chẳng còn vật dụng nào đáng giá.
Qua ô cửa sổ cũ nát, có thể nhìn thấy bức tường gạch đỏ ở phía xa xa, trên đó có một dòng khẩu hiệu to đùng: “Tinh binh cường quốc!”
Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây?!
Cô nhớ mình là một tác giả tiểu thuyết mạng, sắp kết hôn với người yêu ba năm, nhưng ngay trước đêm tân hôn, cô tận mắt chứng kiến anh ta và bạn thân mình lăn lộn trên giường.
Sau đó, cô bị hai người họ hợp tác đẩy xuống từ ban công.
Tầng 14!
Rơi từ độ cao đó xuống, chắc chắn là chết không toàn thây, thế mà giờ cô lại mở mắt ở nơi này?
Nghĩ đến đây, đầu cô đau nhức dữ dội, đưa tay định xoa trán thì bỗng nhìn thấy một bàn tay béo ú, đến nỗi không thấy cả khớp ngón tay.
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cô như có một tiếng nổ lớn, vô số ký ức xa lạ lập tức tràn vào não.
Năm 1985!
Nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Giang Hoàn, nhưng lại là một kẻ vừa gian dối vừa lười biếng, ham ăn, ham chơi, nghiện cờ bạc, nặng đến ba trăm cân.
Hai mươi mấy tuổi nhưng chưa ai thèm lấy!
Vừa lúc đang đau đầu vì chuyện này, cô ta nhặt được một người lính bị thương ngất xỉu trên núi sau nhà – Triệu Liên Thành.
Cô ta lục lọi trên người Triệu Liên Thành, lấy tiền của anh đi mua thuốc hạ sốt và kháng viêm.
Sau đó, liền xảy ra cảnh tượng trong giấc mơ vừa nãy…
Ngày hôm sau, Triệu Liên Thành mặt đen như than, nhưng vẫn cam kết sẽ chịu trách nhiệm.
Một tháng sau, anh thực sự quay lại, đăng ký kết hôn với cô ta, đưa cô ta về đại viện quân đội.
Tới đây rồi cô ta mới biết, anh đã có một cậu con trai năm tuổi!
Nhưng bản tính nguyên chủ không thay đổi, chỉ vài ngày đã mò ra sòng bạc trong thôn lân cận.
Chưa đầy ba tháng, không chỉ tiêu sạch tiền sinh hoạt phí mà còn nợ nần chồng chất.
Vì muốn trả nợ, cô ta lừa gạt con trai Triệu Liên Thành – bé Bình An, định mang đi bán!
Nhưng người trong sòng bạc nhận ra cậu bé là con của quân nhân trong đại viện nên không dám nhận.
Sau khi hai mẹ con về nhà, Bình An lập tức chạy đến mách tội với Triệu Liên Thành.
Triệu Liên Thành giận đến mức mặt đen kịt, nhìn chằm chằm vào Giang Hoàn rất lâu, sau đó đấm mạnh xuống bàn kính.
Nắm đấm rướm máu, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói hai chữ:
“Ly hôn!”
Nguyên chủ quỳ xuống cầu xin, khóc lóc om sòm nhưng anh không lay chuyển.
Thấy anh kiên quyết, cô ta liều mạng lao đầu vào bàn.
Sau đó, cô ta chết.
Còn Giang Hoàn, thì đến rồi!
Còn chưa kịp tiêu hóa hết sự thật, một giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên bên tai:
“Cô tỉnh rồi?”
Ngẩng đầu lên, cô lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong giấc mơ!