Giang Tuyết ngập ngừng một chút rồi giải thích: “Lúc nãy em lỡ trượt chân, làm đổ mất canh.”

Giang Hoàn cười nhạt: “Trượt chân? Sao quần áo cô chẳng bẩn tí nào vậy? Tôi thấy là cô cố tình đổ đi thì có!”

“Không cho tôi ăn thì cũng thôi đi, nhưng cô tùy tiện đổ bỏ như vậy, chẳng phải là cố ý lãng phí lương thực à?”

Triệu Liên Thành quét mắt lạnh lùng sang Giang Hoàn, ra hiệu cho cô im miệng, rồi quay sang Giang Tuyết, giọng điệu ôn hòa hơn:

“Cô đưa Bình An về đi, chuyện ở đây không cần cô bận tâm.”

Giang Tuyết ấm ức đáp một tiếng, cúi đầu nắm tay Bình An rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, bên ngoài vang lên giọng nói non nớt của Bình An:

“Dì Tuyết đừng sợ, con sẽ bảo vệ dì, không để bà béo đó bắt nạt dì đâu!”

Nghe đến ba chữ “bà béo đó”, lông mày Triệu Liên Thành khẽ nhíu lại, dường như có chút không hài lòng.

Ngay sau đó, giọng Giang Tuyết dịu dàng vang lên: “Bình An ngoan quá, dì Tuyết thích con nhất!”

Tiếng nói dần xa, Giang Hoàn bật cười khẽ, rồi cũng không để tâm nữa, cầm lấy bánh bột ngô ăn.

Triệu Liên Thành cầm phích nước ra ngoài, một lát sau trở lại, rót một cốc nước đặt lên bàn, giọng bình thản:

“Phích nước tôi để ở cạnh giường, xin lỗi, mấy hôm nay bận quá nên quên rót nước cho cô.”

“Hồ sơ ly hôn tôi đã nộp rồi, chắc hai hôm nữa sẽ có kết quả.”

“Cô cứ yên tâm dưỡng thương.”

“Dù có ly hôn xong, cô cũng có thể ở lại đây chờ vết thương lành rồi hãy rời đi.”

Nói xong, anh ta xoay người bước ra ngoài, không chờ Giang Hoàn trả lời.

Càng tiếp xúc nhiều, Giang Hoàn càng thấy Triệu Liên Thành là một người đàn ông tốt.

Chỉ tiếc, anh ta không phải gu của cô!

Tin tức về đơn ly hôn nhanh chóng có kết quả, nhưng người báo tin cho cô không phải Triệu Liên Thành, mà là chính trị viên Giang Thành.

Lúc Giang Thành đến, Giang Hoàn đang nằm trên giường, giơ chân và hông lên tập luyện để giảm cân.

“Đồng chí Giang Hoàn, đơn ly hôn của cô và Triệu Liên Thành không được duyệt.”

Giang Hoàn có chút bất ngờ, cô chống tay ngồi dậy, đầu óc choáng váng, nhìn Giang Thành với vẻ khó hiểu.

“Tại sao vậy? Tôi rất ghét đứa trẻ đó.” Vì muốn ly hôn, cô không ngại tự bôi xấu mình.

Giang Thành giải thích: “Tổ chức cân nhắc rằng hai người mới kết hôn được ba tháng, trước đây cũng không quen biết, chắc chắn là thiếu sự thấu hiểu.”

“Hai người có thể đi đến hôn nhân không phải chuyện dễ dàng, nên tốt nhất là hãy trân trọng nhau, tìm hiểu thêm một chút.”

“Bình An là đứa trẻ ngoan, rất hiểu chuyện. Cô có thể thử mở lòng cảm nhận nó.”

Giang Hoàn bật cười: “Chính trị viên Giang, dù hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng tôi không tin anh không biết tôi đã làm những gì.”

“Hôm nay anh đến khuyên tôi đừng ly hôn, liệu em gái anh có biết không?”

Giang Thành thoáng lúng túng.

Toàn khu ai cũng biết Giang Tuyết thích Triệu Liên Thành.

Còn chuyện xấu Giang Hoàn từng làm, anh ta cũng biết rõ, nhưng anh ta không còn cách nào khác.

Sau một thoáng trầm ngâm, Giang Thành tiếp tục: “Nói thẳng nhé, tổ chức cho rằng thời gian hai người bên nhau quá ngắn, chưa đủ hiểu và giao tiếp với nhau, nên muốn cho hai người thêm cơ hội tìm hiểu.”

“Thế này đi, cô cứ ở lại thêm bảy tháng nữa, nếu khi đó hai người vẫn không thay đổi quyết định, cấp trên chắc chắn sẽ phê duyệt đơn ly hôn.”

“Sao nào?”

Giang Hoàn im lặng suy nghĩ.

Thật lòng mà nói, với tình trạng hiện tại, cô cũng không thích hợp rời đi ngay.

Hai năm trước, nhà nước đã giao ruộng đất cho cá nhân canh tác.

Nguyên chủ nặng đến ba trăm cân, cúi người còn khó khăn, bảo cô ta làm ruộng chẳng khác nào hành xác.

Vì vậy, cô ta đã giao phần đất của mình cho em trai quản lý.

Mà đời trước Giang Hoàn vốn là một cô gái thành thị, ngoài cái chậu trồng rau trên ban công ra, cô chưa từng động vào đất đai.

Bảo cô về quê cắm mặt xuống ruộng cày cuốc, cô không muốn!


 


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play