Giang Hoàn quay đầu lại, tiện thể liếc qua nội dung trên tờ đơn.
“Ơ, mới bắt đầu viết đơn ly hôn à?”
Chữ của Triệu Liên Thành rất đẹp, nét bút mạnh mẽ, bay lượn đầy khí thế.
Nghe cô nói, Triệu Liên Thành ngước mắt nhìn cô một cái: “Cô biết chữ à?”
Giang Hoàn bật cười: “Chuyện lạ chưa kìa! Tôi đâu phải người thời phong kiến, bây giờ người trẻ ai mà chẳng biết chữ!”
Nói xong, cô bỗng nhớ ra nguyên chủ chỉ học hết lớp một.
Sau đó vì bệnh nên nghỉ học, rồi không bao giờ quay lại trường nữa. Nghĩa là nguyên chủ… mù chữ.
Lúc kết hôn với Triệu Liên Thành, cô ta còn chẳng ký tên, chỉ điểm chỉ tay lên giấy hôn thú!
Nghĩ đến đây, Giang Hoàn vội vàng chữa lại: “À, tất nhiên là tôi không biết nhiều chữ lắm. Nhưng mấy chữ này đơn giản, nét ít, nên tôi nhận ra!”
Triệu Liên Thành không nói gì, cúi đầu tiếp tục viết đơn.
Anh khẽ ừ một tiếng: “Hôn nhân không phải trò đùa, trừ khi có lý do đặc biệt, nếu không sẽ không dễ dàng được chấp thuận ly hôn.”
“Nhất là cô, một người không có công việc, không có đất đai, không có nguồn thu nhập, càng khó mà được duyệt.”
Giang Hoàn bật cười: “Anh cũng thật thà quá nhỉ!”
“Nếu nói tính cách không hợp, có khi không được duyệt. Hay là viết rằng tôi ghét con trai anh, không thể sống hòa thuận với nó?”
Triệu Liên Thành kinh ngạc nhìn cô: “Như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.”
Giang Hoàn cảm thán: Người đàn ông này đúng là tốt bụng, đến nước này rồi mà vẫn còn nghĩ cho người khác.
Cô lắc đầu: “Không sao, tôi còn danh tiếng gì nữa đâu, cứ viết đi!”
“Chỉ cần anh không viết tôi tụ tập đánh bạc là đã nương tay với tôi lắm rồi!”
Triệu Liên Thành thoáng sững sờ, nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Bỗng nhiên anh cảm thấy hôm nay cô có gì đó khác lạ.
Nhưng khác chỗ nào thì anh lại không nói rõ được.
Anh lắc đầu, gạt đi suy nghĩ ấy rồi tiếp tục viết.
Dù cô có khác thế nào, chỉ riêng chuyện cô từng có ý định bán Bình An, anh cũng không thể tha thứ cho cô.
Nên ly hôn là chuyện nhất định phải làm!
Anh cân nhắc lời cô, viết lại đơn lần nữa.
Lần này, Giang Hoàn không ý kiến gì thêm.
Buổi tối, Triệu Liên Thành ngủ trên chiếc giường nhỏ, thân hình cao một mét tám của anh cuộn lại trên chiếc giường chỉ dài một mét rưỡi, trông vô cùng chật chội.
Hai người không nói chuyện thêm câu nào.
Sáng hôm sau, Giang Hoàn bị tiếng kèn báo thức bên ngoài làm tỉnh giấc.
Vừa ngồi dậy, cô lập tức cảm thấy choáng váng, đành phải nằm xuống lại.
Khi Triệu Liên Thành mang bữa sáng vào, cô đang ngây người nhìn bức tường gạch đỏ bên ngoài cửa sổ.
Bữa sáng là một bát cháo loãng và hai cái bánh bột ngô nhân cải thảo.
Ăn hai lần rồi, cô cũng quen dần với cảm giác khô khốc đó.
Triệu Liên Thành đặt bữa sáng xuống rồi rời đi ngay, từ đầu đến cuối không nói một lời, như thể hai người là người dưng nước lã.
Buổi trưa, anh không đến.
Người bước vào là Giang Tuyết, cô gái mặc váy trắng với hai bím tóc dài.
Vừa vào cửa, cô ta đã nhìn thấy Giang Hoàn nằm trên giường, trong đôi mắt thanh tú thoáng qua một tia khinh thường và chán ghét.
Nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng dịu dàng:
“Giang Hoàn, cơm của cô đây. Anh Triệu đang bận chút việc nên tôi tiện đường mang về giùm.”
Nói rồi, cô ta đặt hộp cơm lên bàn.
Giọng điệu và cách nói này, cứ như cô ta và Triệu Liên Thành mới là một gia đình, còn Giang Hoàn chỉ là người ngoài!