Giang Hoàn gật đầu dứt khoát: “Yên tâm, tôi nói được làm được! Giờ anh đi làm thủ tục ly hôn!”

Triệu Liên Thành mặt lạnh mở cửa đi ra ngoài.

Ở hành lang bên ngoài, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng chờ.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh, eo thắt một chiếc đai lưng màu xanh nhạt, mái tóc đen dài được tết thành hai bím buông trước ngực.

Vừa thấy Triệu Liên Thành bước ra, cô ta lập tức chạy tới:

“Anh Triệu, sao rồi? Anh có nói đúng như em dặn không? Cô ta có đồng ý không?”

Triệu Liên Thành liếc nhìn cô ta, cảm thấy khoảng cách giữa hai người hơi gần, liền vội vàng lùi lại vài bước.

Sau khi kéo giãn khoảng cách, anh nghiêm túc nói:

“Cô ấy đồng ý ly hôn rồi, tôi đi nộp đơn ngay bây giờ!”

Cô gái nghe vậy, gương mặt liền rạng rỡ hẳn lên, dường như nghĩ đến điều gì đó mà đôi má ửng đỏ.

“Anh Triệu, tốt quá rồi! Cuối cùng anh cũng tự do!”

Nói rồi, cô ta không nhịn được mà bước lên một bước, như muốn tiến lại gần anh hơn.

Triệu Liên Thành thấy vậy lại lùi thêm một bước, nghiêm túc nói:

“Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn cô và anh trai cô. Đơn ly hôn cần vài ngày để xét duyệt, trong thời gian này cô ấy vẫn phải ở lại đây.”

“Để đảm bảo an toàn cho Bình An, mấy ngày tới có thể để thằng bé ở nhà cô được không?”

Cô gái này là Giang Tuyết, em gái của giáo viên hướng dẫn Giang Thành.

Bình An dường như rất thích cô ta, lúc rảnh rỗi thường xuyên sang nhà cô ta chơi.

Triệu Liên Thành lo lắng Giang Hoàn không thay đổi bản tính, lại nảy sinh ý định bán con trai đi.

Nên anh đành phải nhờ anh em nhà họ Giang giúp chăm sóc thằng bé.

Bình An vốn không phải con ruột của Triệu Liên Thành.

Cha mẹ thằng bé đã mất, cha của nó hy sinh khi cứu Triệu Liên Thành và Giang Thành.

Không tìm được người thân thích, Triệu Liên Thành quyết định nhận nuôi nó.

Giang Thành cũng rất quan tâm, xem thằng bé như con ruột mà chăm sóc.

Vì thế, anh rất yên tâm khi gửi Bình An ở nhà Giang Tuyết.

Lúc này, trong phòng, đầu Giang Hoàn vẫn còn đau như búa bổ do cú va chạm mạnh trước đó.

Cộng thêm tác dụng của thuốc, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối, có người mang cơm đến theo lệnh của Triệu Liên Thành.

Trong hộp cơm là bắp cải hầm và hai cái bánh bột ngô.

Mùi hương thoang thoảng bốc lên, bụng Giang Hoàn sớm đã đói đến mức réo ầm ĩ, cô không kìm được mà bò dậy chuẩn bị ăn.

Nhưng người mang cơm lại không đưa đũa!

Giang Hoàn cố chịu cơn đau đầu dữ dội, lục lọi khắp phòng cũng không tìm thấy đũa hay muỗng.

Nhìn chằm chằm vào món ăn hấp dẫn trước mặt, cuối cùng cô vẫn quyết định… ăn bằng tay!

Cô đang ăn được một nửa thì Triệu Liên Thành mở cửa bước vào, trên tay cầm một xấp giấy viết thư.

Nhìn thấy dáng vẻ ăn uống của cô, ánh mắt anh thoáng trầm xuống, chân mày khẽ nhíu lại.

Lúc này, hình tượng của Giang Hoàn thực sự… không thể tệ hơn.

Tóc tai bù xù, ngồi khoanh chân dưới đất, tay nắm chặt một mớ bắp cải, miệng bóng loáng đầy dầu mỡ.

Thảm hại đến mức không thể thảm hại hơn!

Giang Hoàn nhìn biểu cảm của anh, bỗng cảm thấy vô cùng đau lòng.

Xem ra cô và Triệu Liên Thành đúng là không có duyên, vừa tỉnh lại một ngày mà tất cả những hình ảnh xấu hổ nhất của cô đã bị anh nhìn thấy.

Mất mặt quá đi!

“À này… Anh có thể cho tôi mượn đôi đũa không? Tôi tìm mãi mà không thấy!”

Dù lòng đau như cắt, cô vẫn phải mặt dày mở miệng!

Triệu Liên Thành im lặng, đi đến bàn nhỏ, đưa tay sờ sờ bên dưới mặt bàn, lấy ra một đôi đũa.

“Hay thật đấy!” Giang Hoàn thán phục, nhận lấy đũa rồi tiếp tục ăn.

Triệu Liên Thành không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đặt giấy viết thư xuống bàn, lấy bút ra, đứng tấn rồi bắt đầu viết.

Sau khi ăn xong, Giang Hoàn đặt bát đũa sang một góc bàn, rồi nhìn quanh tìm khăn lau miệng.

Cô ngước mắt lên thì thấy trên tường treo hai chiếc khăn.

Một cái xám xịt, bẩn thỉu.

Một cái trắng tinh, sạch sẽ.

Không cần nghĩ cũng biết, cái bẩn là của cô, cái sạch là của Triệu Liên Thành.

Giang Hoàn nhíu mày, không chút do dự giật lấy cái khăn trắng, lau tay và lau miệng.


 


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play