Bình An im lặng không nói gì.

Giang Hoãn đứng thẳng dậy, tiếp tục nói: “Cháu không chấp nhận tôi cũng được, tùy cháu.”

“Nhưng cháu không được gọi tôi là ‘này’, cũng không được gọi tôi là đồ đàn bà xấu xa, đồ béo ú hay gì đó!”

“Bởi vì những từ đó đều là xúc phạm người khác.”

“Hãy nhớ kỹ! Mỗi câu chửi bới mà cháu tưởng là hả giận, thực chất chỉ đang chứng minh cháu không có giáo dưỡng, chỉ đang làm mất mặt ba cháu mà thôi!”

Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.

Vừa đến gần cửa, Bình An đột nhiên cất giọng đầy miễn cưỡng: “Vậy cháu phải gọi cô là gì?”

“Dù sao cháu cũng không gọi cô là mẹ đâu!”

Giang Hoãn dừng bước, khóe môi cong lên. Cô thầm nghĩ: “Thằng nhóc này cũng không đến nỗi nào, chưa phải không thể dạy dỗ.”

Nghĩ một chút, cô nói: “Gọi tôi là cô Giang đi!”

Bình An tức tối trừng mắt: “Cháu đã nói là không gọi cô là cô mà!”

Giang Hoãn cười tủm tỉm, hỏi: “Muốn ăn bánh tai mèo không?”

Bình An vẫn gân cổ lên quát: “Đừng tưởng dùng đồ ăn ngon là có thể mua chuộc cháu!”

Giang Hoãn không giận, tiếp tục dụ dỗ: “Lần này có thể làm nhiều một chút đấy!”

Bình An vẫn hung dữ quát lên: “Dù sao cháu cũng không gọi cô là cô đâu!”

Giang Hoãn cười híp mắt bổ sung: “À, ba cháu còn mang về một ít đường trắng nữa. Bánh tai mèo ngon nhất không phải là rắc muối, mà là cho đường trắng vào đấy!”

“Làm ra thì giòn rụm, cắn vào là ngọt lịm, ngon đến mức không thể tả nổi luôn!”

Vừa nói, cô vừa khoa tay múa chân, lại còn làm ra vẻ mặt đầy thỏa mãn, cứ như thể đang thực sự thưởng thức một chiếc bánh tai mèo thơm ngon vậy.

Bình An hé miệng, nhưng không nói gì. Cuối cùng, nó quắc mắt lên gắt gỏng:

“Tất cả là của cháu! Cô không được ăn!”

Giang Hoãn gật đầu: “Được thôi, gọi tôi một tiếng ‘cô Giang’ là tôi làm cho cháu ngay!”

Bình An trừng mắt giận dữ, Giang Hoãn nhướng mày: “Không gọi thì không làm!”

Bình An cứng người lại, do dự một lúc lâu, cuối cùng cực kỳ miễn cưỡng thốt lên: “Cô… cô Giang!”

Giang Hoãn cười tươi rói: “Ngoan lắm!”

Nói xong, cô cầm theo bình nước đi ra ngoài lấy nước chuẩn bị nhào bột.

Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Triệu Liên Thành không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Cô hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại về rồi?”

Triệu Liên Thành nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, muốn hỏi xem em có cần mua gì không, tôi tiện thể mang về.”

Giang Hoãn dường như hiểu ra điều gì đó, không vui hỏi: “Anh vừa nãy nghe lén hả?”

Triệu Liên Thành lắc đầu: “Tôi không nghe lén, tôi nghe đường đường chính chính.”

“Lúc tôi đi đến cửa, thấy hai người đang bàn về chuyện giáo dưỡng nên không tiện cắt ngang.”

Giang Hoãn hừ một tiếng đầy khó chịu rồi bước ra ngoài.

Khóe môi Triệu Liên Thành khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng qua.

Anh ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, ánh mắt tràn đầy hài lòng: “Không tệ, cô Giang nói đúng đấy! Con phải trở thành một đứa trẻ có giáo dưỡng.”

Bình An nghe ba khen, lập tức vui sướng ra mặt.

Ở dưới khu nhà có phòng đun nước, bên trong có nồi hơi để nấu nước nóng.

Ban ngày, nước nóng lúc nào cũng sẵn sàng, chỉ cần mang bình đến hứng là được.

Giang Hoãn vừa định lấy nước thì một bàn tay to vươn ra, cầm lấy bình nước trong tay cô.

“Để tôi, kẻo em bị bỏng.”

Trong lúc châm nước, Triệu Liên Thành tiếp tục hỏi: “Em vẫn chưa nói có cần gì không, tôi mua giúp em.”

Giang Hoãn lắc đầu: “Không cần đâu, tôi chẳng thiếu thứ gì cả.”

Nghĩ một chút, cô đề nghị: “Anh có thể mua thêm ít đồ dùng học tập cho Bình An.”

Triệu Liên Thành gật đầu: “Sách giáo khoa tôi đã tìm được rồi, mai là có thể mang về.”

Lấy nước xong, anh chần chừ một lúc rồi thấp giọng nói: “Có chuyện này, tôi muốn nhờ em giúp.”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play