Giang Hoãn sảng khoái đáp: “Anh nói đi, người một nhà cả, đừng khách sáo!”
Triệu Liên Thành nói: “Em có thể dạy Bình An học chữ không?”
Giang Hoãn trầm mặc một lúc rồi đáp: “Để tôi suy nghĩ đã!”
Thực lòng cô không muốn chút nào. Có câu nói thế này:
“Khi không học thì mẹ con hòa thuận, vừa học thì gà bay chó sủa!”
Cô và Bình An vốn đã không hợp nhau, nếu giờ còn kiêm luôn vai trò cô giáo, chắc thằng nhóc sẽ ghét cay ghét đắng cô mất.
Hơn nữa, cô còn phải kiếm tiền, chuyện học hành của nó đâu liên quan gì đến cô.
Vừa đi vừa suy nghĩ, Giang Hoãn không chú ý dưới chân, đạp ngay phải một bãi nước bọt dính nhớp của ai đó nhổ ra.
Chân trượt, cô mất thăng bằng, lao thẳng xuống đất.
Đúng lúc này, một cánh tay vươn ra, nhanh chóng ôm lấy eo cô, kéo cô đứng thẳng lại.
Giang Hoãn đứng vững, kinh ngạc nhìn người bên cạnh: “Anh… anh khỏe thật đấy, tôi nặng những ba trăm cân mà anh cũng đỡ nổi!”
Sắc mặt Triệu Liên Thành tối sầm: “Em đi đứng không biết nhìn đường à?”
Giang Hoãn cười hì hì.
Lúc này, cánh tay Triệu Liên Thành vẫn đang quàng qua eo cô. Vòng eo cô đầy đặn, gần như lấp kín cả cánh tay anh.
Tư thế của hai người, từ góc nhìn bên ngoài, trông cứ như đôi tình nhân quấn quýt không rời.
Đúng lúc ấy, Giang Tuyết mở cửa bước ra, từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ mồn một.
Sắc mặt cô ta tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi rồi quay ngoắt vào trong, đóng sầm cửa lại.
Giang Hoãn đứng thẳng người lên, Triệu Liên Thành lập tức thu tay về, mặt đen như than, quay người đi vào nhà.
Vì Triệu Liên Thành bất ngờ quay về, Giang Hoãn vốn định làm bánh tai mèo cũng trì hoãn lại.
Ban đầu, cô không định nhờ anh mua gì cả. Nhưng khi về nhà, nhìn thấy Bình An đang cặm cụi viết chữ, lại nhớ đến mấy hôm nay nó chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo có chắp vá, cô bèn hỏi Triệu Liên Thành có thể mua ít vải được không.
“Em biết may quần áo à?”
Triệu Liên Thành kinh ngạc hỏi.
Không thể trách anh ngạc nhiên, vì trước đây Giang Hoãn chẳng biết làm gì ngoài ăn và đánh bạc.
Nhưng bây giờ, cô lại có vẻ biết làm mọi thứ.
Cứ như bị ngã một lần rồi bị quỷ thần nhập xác vậy!
Giang Hoãn lắc đầu: “Không biết may, nhưng có thể ướm thử, dù sao cũng đỡ hơn để thằng bé mặc mãi một bộ.”
Triệu Liên Thành im lặng một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Bây giờ dù đã cải cách mở cửa, nhưng mua vải vẫn cần phiếu.
Cũng may anh có tích trữ một ít, bèn lục ra mang theo.
“Em có cần mua vải không?” Anh nhìn phiếu vải vẫn còn dư, quay sang hỏi Giang Hoãn.
Cô lắc đầu: “Tôi thì thôi, tốn vải lắm. Đợi tôi giảm cân rồi hẵng mua, như thế tiết kiệm vải hơn.”
Nghe cô nói muốn giảm cân, Triệu Liên Thành càng bất ngờ.
Nhưng anh chỉ liếc cô một cái, không nói thêm gì.
Trước khi ra cửa, như sực nhớ ra điều gì, anh quay lại hỏi: “Mua bao nhiêu vải thì đủ?”
Giang Hoãn gãi đầu: “Tôi cũng không rõ nữa. Thế này đi, để tôi đo kích thước cho Bình An, anh đưa số đo đó cho người bán, họ sẽ biết cần bao nhiêu vải.”
“Bởi vì mua vải còn phải xem khổ vải rộng hay hẹp, rồi còn cả hướng sợi dọc sợi ngang nữa.”
Triệu Liên Thành thật sự không hiểu, nghe cô nói mà đơ người ra.
Vội vàng lấy giấy bút đưa cho cô, để cô đo.
Lúc này, ngoài sân nắng rất đẹp, các bà vợ lính đều ra ngồi tán gẫu.
Chị Trần đang cầm một chiếc áo len đan dở, ngồi trên ghế nhỏ miệt mài đan tiếp.
Bên cạnh là Hà Viện Viện, vợ của chính trị viên tiểu đoàn ba.
Hai người này bình thường khá thân nhau. Hà Viện Viện khéo tay, chị Trần muốn đan một chiếc áo len cho chồng nên nhờ cô ấy hướng dẫn cách đan hoa văn.