Giang Hoãn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì phát hiện anh lính gác đang nhìn cô đầy nghi hoặc.

Cô cười ngượng ngùng, rồi quay đầu chạy biến đi ngay.

Tạm thời không thể xuống trấn được nữa. Nghĩ lại cũng đúng, chủ cũ của cơ thể này đã nợ sòng bạc hơn một trăm tệ, nói rõ ràng là sẽ dùng đứa trẻ để trả nợ.

Nhưng đứa trẻ cô ta mang đi lại là con của một gia đình trong khu nhà binh, sòng bạc không dám nhận.

Đứa bé quay về rồi, nhưng số tiền vẫn còn đó!

Thời buổi này, một xu cũng phải bẻ đôi mà tiêu, hơn một trăm tệ gần bằng nửa năm lương của một công nhân nhà nước.

Thế thì làm sao sòng bạc chịu bỏ qua!

Thôi vậy, cứ về trước đã, đợi mấy hôm nữa không ai chặn đường nữa rồi tính tiếp.

Giang Hoãn buồn bực quay về, trong lòng nặng nề như có bông nhồi vào.

Về đến nhà, cô bất ngờ nhìn thấy Bình An đang chăm chú viết chữ.

“Ơ, cháu không đi tìm cô Giang Tuyết chơi à?”

Thằng nhóc này lúc nào cũng tranh thủ mọi cơ hội để gặp Giang Tuyết, vậy mà hôm nay không có ai quản lại không chạy đi, đúng là hiếm thấy.

Bình An liếc cô một cái, hừ lạnh đầy khinh thường: “Cháu phải làm bài tập, ai rảnh như cô, không có việc gì làm thì chạy đến sòng bạc.”

Nói rồi lại tò mò hỏi thêm: “Không phải cô định đến sòng bạc à? Sao về nhanh thế?”

“À, cháu biết rồi! Chắc cô nợ tiền mà không trả nổi, sợ người ta đòi nợ chứ gì!”

Giang Hoãn tức đến nghiến răng. Cái thằng nhóc này, sao chuyện gì cũng biết hết vậy!

Dù bực bội nhưng cô vẫn cố thanh minh: “Tôi đâu có định đến sòng bạc, tôi ra xem vườn rau thôi!”

Bình An khinh khỉnh hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết bài.

Giang Hoãn dọn dẹp nhà cửa xong, thật sự định ra ruộng xem một chút.

Lúc này, Bình An đột nhiên ngẩng đầu gọi: “Này!”

Giang Hoãn không thèm để ý.

Thằng nhóc sốt ruột: “Béo ú kia, cháu nói cô đấy!”

Giang Hoãn quay đầu nhìn nó: “Cháu đang nói chuyện với tôi à?”

Bình An hừ lạnh: “Nói thừa! Trong nhà này chỉ có hai người, không nói với cô thì cháu nói với ai?”

Giang Hoãn bật cười: “Ba cháu là người có giáo dưỡng như vậy, sao lại dạy ra một đứa mất lịch sự thế này?”

“Cháu không gọi tôi là mẹ cũng được, tôi không trách, nhưng ngay cả ‘cô’ cũng không chịu gọi à?”

Bình An nghẹn họng, ấp úng một hồi rồi bực bội hét lên: “Cô là đồ đàn bà xấu xa, không phải cô của cháu!”

Trong suy nghĩ của nó, chỉ có người đẹp lòng tốt như Giang Tuyết mới xứng đáng được gọi là “cô”.

Giang Hoãn bước đến trước mặt nó, nhìn thẳng vào mắt nó, chậm rãi nói:

“Ban đầu tôi chỉ định ở đây bảy tháng, không định quản cháu.”

“Nhưng cháu càng lúc càng quá quắt, hôm nay tôi phải dạy cho cháu một bài học.”

“‘Cô’ là một danh xưng, không phải một cái tên.”

“Cô cũng có người tốt, người xấu. Gọi người ta là cô chứng tỏ cháu có giáo dưỡng, thể hiện sự tôn trọng. Nếu ngay cả người khác cháu cũng không tôn trọng, thì mong đợi ai tôn trọng cháu?”

Bình An tức giận, trừng mắt định quát lên.

Nhưng Giang Hoãn đã chặn lại trước: “Đừng có trừng mắt hay quát tháo với tôi.”

“Tôi đang nói lý lẽ, cháu chỉ là một đứa nhóc, chẳng hiểu gì hết, không đủ tư cách mà gào lên với tôi.”

“Cháu thích Giang Tuyết, đó là chuyện của cháu. Nhưng ngay cả phép lịch sự tối thiểu với người khác cháu cũng không có, cháu không làm mất mặt chính mình thì cũng đang làm mất mặt ba cháu, Triệu Liên Thành đấy.”

“Sau này ra ngoài, người ta sẽ nói: ‘Mọi người xem kìa, con trai của Triệu Liên Thành mà lại vô lễ như vậy, đến cả trưởng bối cũng không tôn trọng.’”

“Triệu Bình An, đến lúc đó cháu có thấy xấu hổ không?”

Bình An sững sờ, á khẩu không nói được gì.

Nó không phải đứa trẻ con nít không hiểu chuyện, chẳng qua chưa từng có ai nói thẳng với nó những điều này.

Giang Tuyết có thật lòng thích nó hay không, chẳng ai biết.

Nhưng chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ nói những lời này với nó.

Giờ đây, Giang Hoãn đã nói ra rõ ràng, khiến Bình An từ tức giận chuyển sang cảm thấy… hình như cũng có lý thật.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play